Chương 3: Giá Cô Thiên “Sống dưới mái hiên, Cảnh Hiên không được yêu thích”
Xuyên qua hai cánh cửa, nhà chính của Thẩm phủ đóng chặt, từ cửa truyền đến giọng nói giận dữ của một nam nhân: “Tại sao nàng lại tự tiện đón đệ đệ nàng về đây?”
“Xin lỗi, Nhất Quán, đệ đệ ta, nàng thật sự…” Cảnh Sanh muốn nói lại thôi, nghe giọng điệu khóc nức nở: “Hôm nay vì lo lắng cho nàng nên ta đã về nhà một chuyến, thấy nàng bị Cảnh Hiên nhốt trong phòng chứa củi hơn nửa tháng chưa thể ra ngoài. Nhất Quán, ta không thể nhìn nàng như vậy…”
Nam nhân làm sao có thể không cảm động trước tiếng khóc tỉ tê của nữ nhân, vì vậy giọng nói của hắn dịu đi: “Được rồi, được rồi, ta chưa nói là không đồng ý, đang êm đẹp, sao lại khóc.”
“Trước đây Cảnh Niên không muốn gặp ta, giờ có chuyện để cứu vãn thì lại mất trí nhớ…Bây giờ Hàn di nương không còn nữa, có thể nói ta là người thân cuối cùng của nàng, sao ta có thể bỏ mặc nàng chứ.”
“…Cha nàng nói thế nào?”
“Cảnh Niên không thích đọc sách, tính khí của cha như thế sao có thể chiều nàng. Chàng cũng biết, mấy năm trước nàng đã tự tiện đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia, ngày lễ hay ngày Tết ngay cả ta cũng không gặp. Nếu không phải vào tiệc trăm ngày của nhi tử, ta đến cửa nhà nàng khuyên mãi, có thể là nàng cũng…”
“Vậy tại sao hắn không đọc sách? Đã hai mươi rồi, nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ đến giờ vẫn vậy sao?”
Lời nói của tỷ phu* đầy châm chọc, Lâm Cảnh Niên đứng ở cửa nghe xong, ngực như bị siết lại, không khỏi cảm thấy hắn nói có chút đạo lý.
*Tỷ phu: anh rể
Nhưng trong giây tiếp theo, Cảnh Sanh đột nhiên nổi giận: “Chàng đang nói gì vậy? Chẳng lẽ Cảnh Niên nàng không thi đậu công danh thì không phải là người của Lâm gia sao? Cảnh Niên hay Cảnh Hiên đều là nhi tử ruột của cha ta, vì sao Cảnh Niên chơi bời lêu lổng lại bảo hắn tự sinh tự diệt? Đây chính là thứ gọi là huyết mạch à!”
“Ta biết, ta biết, nhưng Cảnh Hiên là con vợ cả, còn con vợ lẽ giống như đệ đệ nàng, giống với ta, sinh ra trong gia tộc lớn, nếu không có tiền đồ thì cũng như nhau.”
Đầu bên kia hành lang có một nha hoàn đang cầm đèn đi đến, Lâm Cảnh Niên thấy động tĩnh, nghe đến đây mới dừng, trở về phòng khách mà Cảnh Sanh sắp xếp trước đó.
Ban đêm vào thời điểm sắp tắt đèn, Cảnh Sanh cầm một ngọn đèn dầu đi vào trong phòng nàng.
Nàng ấy rất gầy, đồ lót bên trong là một tấm vải mỏng, bên ngoài khoác y sam, thướt tha đi tới, tay áo vạt áo đều trống trơn, trông yếu liễu đón gió. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nàng ấy đầy vẻ dịu dàng, cả người như có một thứ gì đó vô hình chói lọi.
“Chẳng lẽ…đây là ánh hào quang của nữ chính sao…”
“Muội đang lẩm bẩm gì vậy?”
Nàng ấy đi tới ngồi bên cạnh, Lâm Cảnh Niên nhìn nàng ấy một chút, thấy khóe mắt nàng ấy hơi đỏ, chợt cảm thấy không được tự nhiên, tránh tầm mắt: “Không, không có gì…”
“Đến đây, đưa tay cho tỷ xem.”
Nàng mới đưa tay ra được nửa tấc thì bị nàng ấy kéo qua ấn lên đầu gối, thấy nàng ấy vừa tức giận liếc nhìn nàng, vừa lấy lọ thuốc cao nhỏ xoa lên vết thương trên ngón tay, thuốc lạnh như băng, không đau đớn chút nào cả.
“Muội học khắc gỗ khi nào?”
“Chỉ là tùy tiện khắc chơi thôi, để giết thời gian.”
“Khắc thật kỳ quái, tỷ không nhận ra đây là thứ đồ chơi gì.”
“Người bình thường không nhận ra mới chứng tỏ nó đặc biệt. Nếu tỷ thích, ta sẽ khắc cho tỷ một người, nói không chừng tương lai sẽ lên giá.”
Ban đầu, cái gì nàng cũng khắc, sau đó phát hiện bọn họ chưa từng thấy trò vui hiếm lạ này. Mỗi món đồ lớn tầm một bàn tay, có món thậm chí còn lớn bằng ngón cái, vì để cho món đồ càng trở nên đặc biệt, nàng cũng chú tâm làm cấu tạo máy móc hy vọng có thể kiếm cơm được.
Sau khi Cảnh Sanh nghe xong thì nhìn nàng một lúc rồi mới bật cười: “Được, vậy muội cũng khắc cho ta một cái.”
Nụ cười đó cực kỳ gượng gạo, nàng biết có lẽ Cảnh Sanh còn có điều gì đó muốn nói với mình, hoặc là tỷ phu Thẩm Nhất Quán muốn nàng ấy tới thuyết phục mình đọc sách cho giỏi để thi đậu công danh.
Hai người ở dưới mái hiên đều chất chứa tâm sự của riêng mình. Thật ra chỉ cần nàng ấy nguyện ý, chỉ cần Cảnh Sanh nói, thì nàng sẽ đồng ý.
Nhưng cuối cùng Cảnh Sanh không hề nói gì.