Chương 4: Giá Cô Thiên “Cảnh Sanh dịu dàng và ngọt ngào đến khuyên”
Mấy ngày trôi qua, Cảnh Sanh không hề có hành động gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ giống như hôm nay, trong lúc chỉ có hai người trên bàn cơm, thì sẽ vừa ăn cơm vừa lơ đãng nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Tỷ phu đâu rồi? Sao đêm nay hắn lại không về?”
“Sắp cuối năm rồi, tỷ phu của muội nói rằng trong triều có nhiều việc phải làm, hạ triều còn phải đi xã giao gì đó nữa.” Nàng ấy nói xong không tự chủ được mỉm cười dịu dàng: “Nam nhân mà, hẳn là như vậy.”
Đây là biểu hiện hạnh phúc chỉ khi nhớ về chồng của một phu nhân truyền thống không ra khỏi hai cánh cửa.
Dứt lời, hoặc có lẽ là Cảnh Sanh cẩn thận nhận ra sự thay đổi tinh tế trong biểu cảm của đối phương, vội vàng chuyển đề tài: “Nhưng Cảnh Niên muội không như vậy, nếu không phải do sự xúc động nhất thời của Hàn di nương lúc trước thì muội sẽ không phải chịu cực khổ như thế này.”
Lâm Cảnh Niên không còn lời nào để nói, chỉ cúi đầu cầm đũa xới cơm, ăn từng chút một.
“Cảnh Niên, muội có bao giờ nghĩ về…tương lai không?” Cuối cùng nàng ấy cũng uyển chuyển thăm dò, thấy nàng không nói lời nào, thì buông bát đũa xuống nhìn thẳng vào nàng: “Tương lai, muội có dự định gì không? Muội cũng không thể cả đời làm nam nhân, mấy ngày nay ta đang suy nghĩ xem có nên tìm cơ hội để nói rõ chuyện này với phụ thân không.”
Thì ra mấy ngày nay nàng ấy không đến thương lượng chuyện đọc sách và công danh với mình, là bởi vì nàng ấy có kế hoạch của riêng mình. Nàng ấy cảm thấy mình không nên giống nam nhân, liều mạng vì cái gọi là danh lợi.
Lâm Cảnh Niên cười nhạt: “Không phải tỷ nói nguyện ý chiếu cố ta cả đời sao? Bây giờ mới có mấy ngày đã vội vàng muốn gả ta ra ngoài?”
Từ đó đến giờ nàng chỉ gọi thẳng Cảnh Sanh bằng tên, đây là lần đầu tiên dùng từ “Tỷ tỷ”.
Có lẽ Cảnh Sanh cũng cảm giác được hai chữ này kỳ lạ, nàng ấy lập tức lo lắng: “Cảnh Niên, ta không có ý đó, ta chỉ lo muội phải chịu khổ, càng lo là ta chăm sóc muội không tốt, dù sao ta…chỉ là một nữ nhân.”
“Nhưng ta tình nguyện vất vả cũng không muốn lập gia đình.“ Lâm Cảnh Niên nói một cách bình thường: “Cảnh Sanh, ta sẽ tự chăm sóc bản thân, ta ở lại Thẩm phủ chỉ vì không muốn tỷ lo lắng chuyện của ta mà thôi, ta có cách sống của riêng ta, hơn nữa sẽ sống rất tốt.”
Nàng không thể nào bình tĩnh hơn.
Người đang nghe kia nhìn nàng với vẻ không tin tưởng một lúc lâu, mới chậm chập nói “ồ” một tiếng: “Thật sự lúc trước muội có nói với ta những lời này, sau khi muội mất trí nhớ thì giống như biến thành một người khác, ta còn tưởng rằng câu trả lời của muội bây giờ sẽ khác.”
“Từ nhỏ ta đã biết muội muội này của ta không giống với cô nương tầm thường.” Trong lúc nói chuyện, nàng ấy sờ đầu Lâm Cảnh Niên, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Tuy nhiên, cụm từ “Ta có cách sống của riêng ta” là thật, và “sẽ sống tốt“ là giả.
Nếu nàng thực sự có thể sống tốt, họ sẽ không gặp nhau. Ít nhất đó là những gì nàng nghĩ trước khi nàng gặp vận cứt chó*.
*Vận cứt chó: may mắn
“Cảnh Sanh, tỷ cảm thấy Tiểu Thụy sẽ là một đứa trẻ như thế nào khi lớn lên?” Lâm Cảnh Niên nhìn đứa trẻ tròn trịa và mềm mại trong nôi, dùng ngón tay trêu chọc má hắn, hỏi Cảnh Sanh đang học dệt hoa văn với vú nuôi.
“Ừm, giống như phụ thân của hắn, sẽ là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, lại có trách nhiệm.” Dứt lời, sau đó lập tức từng mũi từng mũi một làm theo hành động của vú nuôi.
Lâm Cảnh Niên không nói gì nữa. Nàng thật không hiểu, họ rõ ràng chỉ là vì cha mẹ chi mệnh mới thành thân, vì sao Cảnh Sanh có thể yêu sâu đậm như vậy.
Nhưng nàng không hỏi, có lẽ Cảnh Sanh cũng sẽ không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ là ghé qua hỏi: “Dệt cái gì vậy?”
“Túc Y*. Mùa đông rồi, ta muốn tự tay đan một đôi cho Tiểu Thụy, sau này từ từ học, lại đan quần áo giày dép những thứ khác.” Nàng ấy giơ đồ vật màu đỏ trong tay lên, căng ra chỉnh tề trên tay cho nàng xem: “Như thế nào, đẹp không?”
*Túc Y: vớ, tất
“Đẹp lắm.”
Nàng ấy thản nhiên cười: “Chờ Nhất Quán trở về ta cho chàng xem thử.”
Có lẽ nữ nhân tầm thường trên thế giới này là như vậy, vì đã là vợ chồng nên sẽ yêu người đó.
Mãi đến sau này có một ngày, nàng gặp trưởng công chúa đương triều, mới phát hiện không phải như vậy, chỉ là Cảnh Sanh ngây thơ như vậy và cũng mù quáng đối xử tử tế với người bên cạnh mà thôi.
Vào một ngày nắng đẹp của mùa đông, Lâm Cảnh Niên tích góp được rất nhiều đồ chơi điêu khắc gỗ, bọc trong chân vải bố và đi đến Xuân Mãn Lâu.
Nàng nhẹ nhàng đi trên đường, mới vào cửa, chỉ thấy Tương Dung nghênh đón, một tay giữ chặt nàng, kéo vào trong một góc phòng, đóng cửa, đè bả lại vai nàng, hai mắt mở to vui mừng: “Đại thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng đổi vận được rồi! ”
“Hả…Cái gì?”
“Ta nói ngươi sắp giàu rồi!”
Thấy Lâm Cảnh Niên vẫn không biết chuyện gì, nàng ấy chậc một tiếng, kéo ghế ngồi ở đối diện nàng, vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Có phải ngươi đã khắc một con chim hình thù kỳ quái không? Cái mà có cánh thẳng băng đó!”
“Ừm…Hình như là có…” Chắc có lẽ nàng ấy đang nói đến chiếc máy bay.
“Chỗ của ta thường có một số quan gia tới chơi, ta đặt đồ vật của ngươi trên bàn các phòng, trước đó có một quan gia thích con chim của ngươi nên mua về, hôm nay có người đến nói chủ tử của hắn muốn gặp ngươi!”
“???” Như vậy cũng được sao?
Lâm Cảnh Niên sững sờ, Tương Dung lại thì rất phấn khích, không ngừng vỗ bàn hét lên: “Thật không thể tin được! Trực giác cho ta biết sắp có chuyện trọng đại! Ta đi lấy một ly rượu, chúng ta phải ăn mừng! Chúc ngươi cuối cùng có thể đổi vận cá muối!”
Vì thế, nàng cứ như vậy mà hồ đồ uống một trận thông khoái cùng Tương Dung. Dù trong lòng nàng biết mình khi say rượu sẽ dễ làm bậy, bởi vậy vẫn còn tiết chế, cũng không uống bao nhiêu.
Dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi, Tương Dung rướn người lên giữ chặt nàng, dặn dò nàng chờ một lát, tự mình vào trong tủ lục lọi tìm kiếm, tìm ra một phong thư rồi nhét qua: “Quan gia cho, nói mười lăm ngày nữa, quý phủ có một yến hội, ngươi xem kỹ xem làm thế nào để đi dự tiệc.”
Nàng ấy vừa dứt lời thì đã nằm lăn ra ngủ say.