Chương 5: Giá Cô Thiên “Đến lúc đổi vận, Thừa tướng có lời mời”
Lâm Cảnh Niên đang cầm thư, nhìn ba chữ “phủ Thừa Tướng” phía bên trên, chậm rãi trở về Thẩm phủ.
Đi đến phủ đệ gần đó, nàng nhìn thấy một bóng người đứng nhìn bốn phía từ cửa vào xa xa.
Tập trung nhìn vào, nhận ra đó là Cảnh Sanh, nàng vội vàng giấu bức thư lại, chạy lên đằng trước: “Muộn vậy rồi, không lẽ là…đang đợi tỷ phu sao.”
Nàng muốn nói có lẽ đang đợi mình đúng không, nhưng lại sợ tự mình đa tình, kết quả nói lời này ra miệng đều là chua chát.
Nhưng Cảnh Sanh lại không bận tâm, chỉ nghe thấy mùi rượu xen lẫn mùi phấn son đập đến trước mặt, lập tức giận dỗi, vẫy vẫy tay áo liếc nhìn nàng: “Bên cạnh tỷ phu muội có rất nhiều hạ nhân hộ tống, không đến lượt ta lo lắng, còn muội…” Nàng ấy phất tay áo mà đi: “Hóa ra là đi hưởng lạc, khiến cho ta lo lắng cả đêm.”
Bước chân nữ nhân lộn xộn mà nhanh, xuyên qua hành lang ảm đạm, cũng chẳng quay đầu. Lâm Cảnh Niên đứng ngây tại chỗ một lúc, thầm nghĩ đại sự không ổn, vội vàng đuổi theo, đi theo phía sau nàng ấy ăn nói khép nép lại chịu tội: “Chuyện xảy ra đột ngột, ta…ta bị bạn giữ lại, nàng ấy muốn ta ở lại chúc mừng với nàng ấy, vốn ta muốn ứng phó cho qua, nhưng nàng ấy lại không để ta đi, ta…”
Bỗng nhiên lúc này Cảnh Sanh dừng bước chân lại, chau mày nhìn nàng. Nàng dừng gấp, trong lúc hoảng loạn nhìn vào ánh mắt đó một giây, vội vàng cúi đầu vô tội: “Ta biết sai rồi, thật đó…”
“Uống rượu với nữ nhân sao?”
“Đúng…đúng vậy.”
“Các người ai nấy đều như vậy.”
Nói xong, Cảnh Sanh lại tiếp tục đi về phía bên kia hành lang. Lâm Cảnh Niên không biết tại sao lại dừng tại chỗ, chân như dính trên mặt đất, lúc lâu sau mới đuổi theo.
Nàng cảm thấy trái tim nàng mốc meo rồi, trở nên vừa chua vừa thối.
Đi đến cửa vào phòng chính, nữ nhân kia hỏi nha hoàn đứng ở cửa: “Đại nhân sao rồi?”
“Nôn mửa một hồi, vừa nãy mới ngủ thiếp đi rồi ạ.”
Nha hoàn trả lời xong, nàng ấy chậm rãi đi vào trong phòng. Lâm Cảnh Niên đứng trong viện nhìn lấy bóng lưng của nàng ấy, nhưng lúc cửa sắp đóng lại thì thấy nàng ấy dừng bước chân trước khe cửa sắp đóng lại, xoay nửa người lại: “Cảnh Niên, muội cũng đi ngủ đi.”
Nàng buồn rầu ừm một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Là nàng chưa quen với việc thấy Cảnh Sanh và Thẩm Nhất Quán ầm ĩ sao?
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, quả thật ngày hôm sau, nữ nhân kia đã hỏi nàng: “Muội cảm thấy tiểu thiếp tương lai của cái nhà này sẽ là người như thế nào?”
Đến trưa, Cảnh Sanh ngồi trên ghế dưới mái hiên, thân thể hơi ngửa ra sau, ánh mặt trời trong sân chiếu lên chân của nàng. Lâm Cảnh Niên buông cái giũa và mảnh gỗ đã thành hình trong tay, nghiêm mặt dò xét dáng vẻ của nữ nhân ấy.
Đuôi mày nàng còn để lại chút bi thương.
“Tỷ phu có nữ nhân khác rồi sao?”
“Nói cái gì vậy?” Nàng ấy cười ra tiếng, tự giễu nói: “Có lẽ là ta đa sầu đa cảm, nếu chàng ấy thực sự nạp thiếp thì cũng là lẽ thường.”
Sắp làm xong cái thứ nhất, động tác trên tay của Cảnh Sanh không dừng lại, móc một châm, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, thăm dò một thân chỉnh tề của nàng: “Hôm nay muội lại ra ngoài sao?”
“Ừm, có chút chuyện.”
…
Trước cửa nhà quyền quý, nàng ngẩng đầu lên nhìn ba chữ “phủ Thừa Tướng” cạnh cửa, trong lòng phù phiếm giống như đang nằm mơ.
Nàng đưa bức thư cho thị vệ canh cửa, nhận được cái gật đầu, thuận tiện tiến vào bên trong.
Đi đến hành lang không xa, một nam nhân trung niên có dáng vẻ quản gia tiến lên trước, hỏi: “Là sư phụ làm đồ mộc thủ công đúng không?”
Lâm Cảnh Niên khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Xin sư phụ đi theo ta.”
Nàng đi dưới mái hiên, nhìn quanh ngói xanh gian phòng bốn phía, hành lang lượn quanh hồ, phía bên kia hồ có dãy núi trùng trùng điệp điệp và rừng trúc, mà nơi ánh sáng chiếu xuống, chiếu rọi một mảng phù quang lược ảnh*.
*Phù quang lược ảnh: dùng để chỉ những thứ ta quan sát không kỹ hoặc ấn tượng không sâu sắc, như ánh phản quang trên mặt nước hay cái bóng chợt lóe, vụt qua chớp mắt rồi thôi. Đồng thời nó cũng dùng để chỉ những thứ lửng lơ không cố định, khó nắm bắt.
Nơi này đã là một quang cảnh khác. Vừa đúng vinh hoa, trang trọng mà không lãng phí xa hoa, khiến đáy lòng nàng mơ hồ.
Nàng hốt hoảng đi vào bên trong đình, quản gia tiến vào bên trong cánh cửa gian phòng, xin ý của chủ nhân. Một lát sau, một nam nhân hiên ngang cao ngất đi ra, quản gia cũng đi theo phía sau.
Dáng vẻ của hắn ta với Thẩm Nhất Quán cao lớn như nhau, gọi là gì nhỉ? Mấy lần nàng đi ngang qua bên ngoài thư phòng của Thẩm Nhất Quán, sẽ nghe thấy những cuộc nói chuyện của hắn với thuộc hạ, nhưng nàng lại không nhớ rõ.
“Ngươi chính là sư phụ mà bà chủ đã nói đúng không?” Hắn ta cười hỏi: “Tại hạ họ Trương, Trương trong cung trường trương, sư phụ xưng hô thế nào?”
Hắn ta vui mừng khi thấy nàng còn trẻ, mà Lâm Cảnh Niên cũng thế, yếu ớt chắp tay đáp lại: “Bẩm Thừa tướng, tiểu nhân là Lâm Cảnh Niên, Lâm trong song mộc lâm.”
“Lâm Cảnh… ồ, ngươi là đệ đệ…của Lâm tự thừa Lâm Cảnh Nghiệp sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Cảnh Nghiệp do Triệu di nương sinh ra, vì lấy được thiên kim của Đại Lý Khanh nên một bước lên mây, mà nương tử của hắn chính là bà lớn miệng mồm nhanh nhẹn trong miệng của nha hoàn.
Nam nhân im lặng một lúc, bất ngờ dò xét nàng. Có lẽ Lâm Cảnh Niên biết sự nghi hoặc trong lòng hắn ta, nên lập tức đáp: “Từ nhỏ tiểu nhân không chịu đọc sách nên không có tiền đồ, không thường liên lạc với trong nhà, có lẽ đại nhân chưa từng nghe nói trong nhà Lâm học sĩ vốn có hai nhi tử.”
Nam nhân nghe xong nở nụ cười: “Quả thật là tác phong của Lâm học sĩ, bảo thủ mà không nể mặt, ngay cả nhi tử cũng đối xử như vậy. Mời sư phụ vào trong.”
Lâm Cảnh Niên ngây ngốc ra theo sau đi vào trong phòng. Thấy bên trong có một thiếu niên ăn mặc bình thường đang ngồi, trong tay còn cầm rất nhiều đồ chơi quý hiếm mới lạ đối với bọn họ do nàng điêu khắc ra.
Mà ngay lúc này, nàng đã gặp được nam nhân thay đổi cuộc đời nàng, là kim chủ baba của nàng…
“Lâm sư phụ, nào, tham kiến bệ hạ.”
“Bệ…bệ hạ?”