Chương 64: Cô nhi oán 24
“Chúng, chúng muốn làm gì?” Hoàng Tuấn Phong có chút sụp đổ rứt tóc, cậu ta càng ngày càng cảm thấy trò chơi này quái dị.
“Đây cũng là cài đặt trò chơi sao? Và cả những NPC kia cũng có ý thức và suy nghĩ của bản thân, chúng đang sinh hoạt chỉ vì tuân thủ quy tắc cơ bản của phó bản này thôi sao?” Chương Dương Phong cũng hoang mang, NPC của hai phó bản trước giống như người công cụ, điều kiện khởi động chúng chính là áp dụng phản ứng tương ứng, nhưng ở nơi này, đầu tiên là Khúc Mộc Hề suýt chút nữa đã thức tỉnh, sau đó là búp bê tự tiện ra tay vi phạm cài đặt cơ bản của trò chơi, hơn nữa chúng còn bị Thẩm Thanh Thu uy hiếp, điều này chứng minh điều gì?
“Ngoài ra, khi Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ kia được vá lỗi, giống như lập trình máy tính tự động xóa lỗi, tải dữ liệu, vá lỗi gì đó. Liệu có phải có lí do để nghi ngờ rằng, cái gọi là thế giới trò chơi này căn bản không phải là không gian huyền bí, mà trăm phần trăm là một chương trình?” Sau khi xảy ra chuyện này, Chương Dương Phong vẫn luôn suy nghĩ, lúc này thật sự không kiên nhẫn được nữa nên nói ra.
Câu nói này của anh vừa cất lên, không có ai lên tiếng, mà sự im lặng này càng thêm chứng thực suy nghĩ của những người khác. Không chỉ có Chương Dương Phong, thân là lập trình viên như Tiêu Mộ Vũ sau khi tiến vào trò chơi cũng từng có suy nghĩ này, nhưng đây thực sự là suy luận li kì.
Không phải là không có khả năng xây dựng được một thế giới kì quái hoàn chỉnh như thế này, mà là bọn họ đều là người, là người sống sờ sờ, ai có thể thần thông quảng đại như thế, kéo cả trăm nghìn người từ chân trời góc bể chẳng hề liên quan tới nhau vào trong hệ thống này, mặc cho bọn họ bị người ta giết hại.
Đây thực sự là việc điên rồ, không có chút nhân tính, mà chuyện như thế này không thể hoàn thành bởi một người, Tiêu Mộ Vũ không tưởng tượng được có cả một tổ chức đứng đằng sau thế giới bản thân đang có mặt lại như thế nhưng chính quyền, xã hội không hề hay biết.
“Nhưng điều này quá hoang đường, xác thực chúng ta đã xảy ra chuyện, tất cả những chuyện ấy tôi đều nhớ rõ ràng. Theo lí mà nói, chỉ cần vượt qua cửa ải chúng ta có thể sống lại từ đầu, một chương trình sao có thể làm được tới bước này. Cho dù khoa học kĩ thuật đã phát triển tới mức đất trời đảo lộn, nhưng đi ngược với sự sống và cái chết là chuyện không thể xảy ra, lùi mười nghìn bước mà nói, nếu thật sự có thể, thì nó có bệnh à? Thiết kế ra một chương trình để chúng ta vào đây trải nghiệm loại cảnh tượng mô phỏng địa ngục này, sau đó cho chúng ta sống lại, mưu tính gì thế?” Hoàng Tuấn Phong khó lòng lí giải, càng không cách nào tiếp nhận suy luận như thế.
“Xác thực là vậy, nhưng xuất hiện ở đây đã là trái với lẽ thường rồi, mà chí ít trong phó bản chúng ta không nên để loại suy đoán hư vô kì ảo này ảnh hưởng, tất cả đợi khi ra ngoài rồi tỉ mỉ suy nghĩ sau.” Trong lòng Tiêu Mộ Vũ có một quyển sổ, từ khi cô xuất hiện một cách kì quái ở nơi này, tới khi trong lòng có cảm giác đã từng quen biết những thứ quái dị này, cô đều ghi nhớ. Trong trò chơi này, không chỉ là vì sống sót, mà là cô cần một đáp án.
Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn màn hình của bản thân một cái, thời gian trôi đi nhanh hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
“Còn một tiếng nữa, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hết giờ.” Tiêu Mộ Vũ lên tiếng nhắc nhở Dương Nhụy, sau đó nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, trời cũng sắp tối, “Mọi người quay về nghỉ ngơi trước đi, chuyện búp bê đã giải quyết xong, trò chơi trước đó đã kết thúc rồi. Nhưng còn một ngày một đêm nữa, sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai biết, nghỉ ngơi dưỡng sức đã.”
Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, tám người chỉ còn lại năm, những người có thể sống tiếp không chỉ là may mắn mà trên hết là thực lực.
“Đúng rồi, mọi người tương ứng với con búp bê nào thế?” Hoàng Tuấn Phong nhớ lại chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng lòng hiếu kì của cậu ta thực sự không nhịn được nữa, muốn làm cho rõ ràng.
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, cô ấy lại nhớ tới con búp bê luôn nhìn bản thân, nhàn nhạt nói: “Tiểu Nhị.”
Dương Nhụy nghe xong gật đầu, vậy là cô nàng đoán không sai.
Thực ra con búp bê tương ứng với Thẩm Thanh Thu đã lộ ra rất ràng, nó luôn không khống chế được để ý tới Thẩm Thanh Thu, đặc biệt là khi Tiểu Ngũ tìm Thẩm Thanh Thu gây chuyện, bẻ gãy cánh tay phải của Thẩm Thanh Thu, sau đó Thẩm Thanh Thu phát điên, ra tay, những con búp bê khác đều sợ hãi, mà rõ ràng Tiểu Nhị lại rất hài lòng. Tiểu Môi cần một thế thân có chỉ số vũ lực cao, thời khắc Thẩm Thanh Thu tỏa sáng, nó không nhịn được chú ý tới cô ấy, như thế đã đủ chứng minh vấn đề.
“Chuyện này cũng đúng thật.” Hoàng Tuấn Phong cũng không ngoại lệ.
“Ngoài ra còn có một điều nữa, tóc Tiểu Nhị rắc rối nhất. Có lẽ các vị cũng phát hiện, tóc búp bê của con gái đã thay đổi, mấy đứa bé gái bện tóc cho búp bê là chuyện rất bình thường, cho nên Dương Nhụy, Tiểu Bát tương ứng với cô có đặc trưng rõ ràng nhất là trên bím tóc của nó thắt nơ bướm đúng không?” Tiêu Mộ Vũ nhìn Dương Nhụy một cái, nói.
“Ừm, tôi đã đoán ra từ lâu, thật ra manh mối con búp bê tương ứng với tôi có lẽ là rõ ràng nhất.” Cô bé Tiểu Mai thích cái đẹp, những nơi thắt nút trên quần áo đều có nơ bướm, quần áo để bên trong tủ cũng có nơ bướm.
“Tóc bện của Tiểu Nhị rất tinh xảo, cũng rất đặc biệt, là người khéo tay bện. Tám đứa trẻ không lớn, bé gái đều 6, 7 tuổi, rất khó bện được kiểu tóc tinh tế như thế. Tiểu Môi 13 tuổi là đứa lớn nhất, nhưng tay phải lại tàn tật, một cánh tay vốn không linh hoạt, càng không nhắc tới việc bện được kiểu tóc tinh xảo như thế. Vậy chỉ có một loại khả năng, là có người giúp nó xử lí, hơn nữa cũng không dẫn tới sự ghen tị của những bạn nhỏ khác.” Tiêu Mộ Vũ bổ sung, thật ra tin tức này không phải chứng cứ trực tiếp, cũng không cách nào chứng minh, nhưng đã cho Tiêu Mộ Vũ phương hướng, cho nên ngay từ đầu cô đã quan sát Tiểu Nhị, cũng nắm bắt rõ ràng sự khác thường của nó với Thẩm Thanh Thu, cho nên trước khi tham gia trò chơi, cô liền viết lên lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu số 2, mà có lẽ trước đó Thẩm Thanh Thu cũng đã phát hiện ra dấu hiệu.
“Tôi nhớ điều ước của Tiểu Nghiêm là trở thành một người cao lớn chín chắn, nói thật lòng tôi tìm được nó cũng là vì dùng phương pháp loại trừ, cũng là mạo hiểm. Tôi đã biết con búp bê tương ứng với Tiểu Nhụy, Tiểu Nhị là Thẩm Thanh Thu, Tiểu Lục là Giả Văn Long, còn Tiểu Ngũ kia vừa vào nhà vệ sinh đã nhiệt tình chào hỏi từng người, thay vì nói là cố ý dọa người chẳng thà nói là nó muốn thể hiện khả năng giao tiếp và sự khéo léo của bản thân, tôi đoán nó là Hoàng Tuấn Phong. Vấn đề môi của Tiểu Nhất, tôi đoán rất mạo hiểm, nhưng nó không hề khiến tôi liên tưởng tới Tiểu Nghiêm và bản thân. Khi cô Tiêu chơi trò này, chúng tôi đều nhìn thấy đám búp bê đi vòng quanh, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện chân chúng không chạm đất, chỉ có chân Tiểu Tam chạm đất, tôi cảm thấy nó tương ứng với Hầu Lượng, cuối cùng trong Tiểu Tứ và Tiểu Nhất, thực ra Tiểu Tứ cao hơn những con búp bê khác một chút, đặc biệt là sau khi phóng to, chút khoảng cách kia càng rõ ràng.” Chương Dương Phong nói xong, khẽ cúi đầu, biểu cảm có chút nặng nề, ánh mắt càng thêm giãy giụa, rất lâu sau nhỏ tiếng nói: “Tôi không dám nhắc nhở những người khác, đặc biệt là chuyện Tiểu Tam tương ứng với Hầu Lượng, nếu nói ra Lưu Bái và Hầu Lượng cũng sẽ không chọn sai.”
Lần này hai người họ đều phân vân giữa Tiểu Tam, Tiểu Nhị, Tiểu Tứ, ba con búp bê chưa được làm rõ.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều không nhịn được nhìn Chương Dương Phong một cái, suy nghĩ của người đàn ông này thực sự cẩn thận tới cực điểm, người khác khổ sở tìm bản thân tương ứng với ai, mà anh lại suy nghĩ cho tất cả mọi người. Mà nói thật lòng, tính mê hoặc của Tiểu Tứ và Tiểu Nhất cực lớn, nếu không phải Chương Dương Phong suy đoán làm rõ quan hệ tương ứng của người khác, chỉ sợ lần này chính là ba người.
Hoàng Tuấn Phong ngẩn tò te, lẩm nhẩm nói: “Người anh em, anh thật sự rất tuyệt.”
Ban nãy cậu ta cũng sợ muốn chết, nhưng nhất định phải chọn một trong số đám búp bê, lí do duy nhất để có thể chống đỡ chính là sự lắm lời của Tiểu Ngũ.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ sớm đã có tính toán, trong trò chơi kia ngoại trừ việc cô không nhìn được hành động của Tiểu Tam, thực ra những con búp bê khác cô đều rất rõ ràng.
“Lòng hiếu kì đã thỏa mãn, về đi.” Tiêu Mộ Vũ nói xong nhấc chân đi về phòng ngủ, chỉ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
Hiện tại tạo hình của Thẩm Thanh Thu rất ngầu, áo khoác quấn ngoài buộc lấy tay phải, chỉ có tay trái có thể tự do hoạt động, tóc dài xõa ra có chút hỗn loạn vì ban nãy đánh nhau, cả người nhìn tương đối hoang dại, giống như một đóa hồng đầy gai.
Thẩm Thanh Thu không nhanh không chậm đi theo Tiêu Mộ Vũ, cũng không quay đầu, nói: “Chúc cô may mắn.”
Câu nói này không có bao nhiêu tình cảm chân thành thật lòng, ngược lại giống như pha trò, Dương Nhụy câm nín nghẹn lời, đây không phải đang nói cô nàng sao?
“A Nhụy, đề bài kia của em?” Chương Dương Phong có chút lo lắng.
Dương Nhụy hít một hơi, nhìn Chương Dương Phong nhún vai một cái, nói: “Chúc em may mắn đi.” Nói xong, cô nàng trực tiếp nhấp vào giao diện, tạch tạch chọn đáp án, nhắm mắt nhấp vào nộp bài. Chương Dương Phong nhìn thấy vòng tròn màu xanh xuất hiện trên đầu Dương Nhụy, lập tức nắm chặt lấy nắm đấm.
Không chỉ có Dương Nhụy, Thẩm Thanh Thu nhàn nhã giống như đang đặt đồ ăn, sau khi Thẩm Thanh Thu vào phòng đóng cửa lại, Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn thấy vòng tròn màu xanh trên đỉnh đầu cô ấy.
Trái tim đột nhiên trao cao, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được lên tiếng: “Cô…”
Thẩm Thanh Thu cười với cô, dựng ngón tay đặt bên môi, chớp mắt biểu thị Tiêu Mộ Vũ im lặng.
Vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ có chút căng thẳng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu, khi nhìn thấy dấu tích V đỏ lớn, cô hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện ban nãy bản thân vẫn luôn nín thở.
Trong mắt Thẩm Thanh Thu có ý cười, thúc giục Tiêu Mộ Vũ: “Được rồi, cô có thể chọn rồi.”
Tiêu Mộ Vũ không chút hiền lành nhìn Thẩm Thanh Thu, khi mở giao diện màn hình ra, ngón tay khựng lại, không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu. Cô bỗng vô tri vô giác phản ứng ra, Thẩm Thanh Thu đang thử đáp án thay mình, với sự ăn ý của hai người, chắc chắn Thẩm Thanh Thu đã nghĩ ra hung thủ cô nghĩ tới là ai, cho nên ban nãy cô ấy…
Lúc này Thẩm Thanh Thu đã ngồi bên giường, thật ra sắc mặt cô ấy rất khó coi, hiện tại sau khi ngồi xuống thả lỏng, cảm giác yếu ớt trên mặt liền tràn ra. Dù sao cũng là con người, bị mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay, nỗi đau này nếu là người bình thường chỉ sợ sẽ lăn lộn trên đất.
Tiêu Mộ Vũ đứng ngồi không yên, cô nhấp vào đáp án, cũng mặc kệ kết quả trên đỉnh đầu mình, đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu.
Cũng vào lúc này, trên màn hình của ba người đều hiện lên một thông báo: “Chúc mừng người chơi Dương Nhụy, Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ thành công tìm được hung thủ.”
Quả nhiên hung thủ chính là Khúc Mộc Hề và Tiểu Môi.
Tiêu Mộ Vũ cũng không vì điều này mà dừng lại, khom lưng cởi chiếc áo quấn trên cơ thể Thẩm Thanh Thu xuống.
Thẩm Thanh Thu chỉ nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, mím môi không nói.
Áo khoác ngoài thả lỏng, nhiệt độ trên cơ thể Thẩm Thanh Thu liền tản ra, đồng thời Tiêu Mộ Vũ cũng cảm nhận được hơi ẩm trong cái nóng, quần áo của Thẩm Thanh Thu đã ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu cẩn thận quan sát, trên trán cũng đã đổ mồ hôi lạnh.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ chùng xuống mấy bận, bức bối tới đau đớn. Đợi tới khi cô cẩn thận giơ cánh tay lên giúp Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu đã nhanh chóng cắn môi nghiêng đầu đi, cổ căng chặt, rõ ràng vô cùng đau đớn.
“Nhịn một chút.” Một câu rất khẽ, mang theo dịu dàng hiếm thấy từ Tiêu Mộ Vũ.
Sau đó Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Thu, cẩn thận quan sát cánh tay của cô ấy, Tiểu Ngũ mạnh mẽ vặn ngược tay phải của Thẩm Thanh Thu rồi bẻ gãy, lúc này bắp tay và vai đã lệch khỏi vị trí, bắt đầu sưng lên, đây không còn là trật khớp như tình huống trước đó, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Ngón tay Tiêu Mộ Vũ cẩn thận sờ lên, khi chạm vào những chỗ gãy xương, rõ ràng phát hiện xương tay phải của Thẩm Thanh Thu đã lồi lên, ở nơi này cũng không thể hồi phục, nhưng nếu không nắn về vị trí cũ, sợ là cơn đau sẽ mãi hành hạ Thẩm Thanh Thu.
“Tin tôi không?” Tiêu Mộ Vũ bỗng hỏi một câu, tay phải đã khẽ khàng nắm lấy khớp xương khuỷu tay của Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, cô ấy nghiêng đầu cười lên: “Cô nói xem?”
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thảm Thanh Thu, không có quá nhiều biểu cảm, nói: “Đương nhiên là cô tin tôi, kiểu hồ ly xảo quyệt như cô, có lẽ rất rõ ai có thể tin, vấn đề duy nhất có lẽ là làm thế nào để người khác tin cô.”
Thẩm Thanh Thu cười thành tiếng, cúi đầu từ trên nhìn xuống Tiêu Mộ Vũ, đánh giá khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ, ngoại trừ chiếc trán đổ mồ hôi, còn cả sắc mặt có chút tái nhợt, hoàn toàn không nhìn ra sự yếu ớt trước đó.
“Điều này làm tổn thương trái tim tôi rồi đấy, tôi còn không đáng để cô tin tưởng sao? Hơn nữa cho dù có là hồ ly, cô cũng không nên dùng xảo quyệt gì đó để hình dung chứ, khó nghe lắm.”
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn tay Thẩm Thanh Thu, tay trái lặng lẽ nắm lấy cổ tay phải của Thẩm Thanh Thu, tiếp tục nhìn cô ấy: “Vậy nên dùng từ gì để hình dung về hồ ly như cô? Lẳng lơ? Hay là ăn thịt người?”
“Bậy nào, rõ ràng là phong hoa tuyệt… ưm!” Còn chưa đợi Thẩm Thanh Thu nói xong, tay phải Tiêu Mộ Vũ dùng lực ấn xuống, đồng thời tay trái một kéo một đẩy, Thẩm Thanh Thu đau tới nỗi cơ thể nhũn ra, hừ một tiếng ngã lên người Tiêu Mộ Vũ, khớp hàm cũng đang run rẩy.
Cơ thể ẩm ướt của Thẩm Thanh Thu ngã lên người Tiêu Mộ Vũ, ấm nóng ướt át, rõ ràng đổ mồ hôi cả người nhưng không khó ngửi, ngược lại còn có mùi thơm thoang thoảng, giống như mùi hoa lan. Nghe thấy âm thanh khớp hàm run rẩy của Thẩm Thanh Thu, trái tim Tiêu Mộ Vũ không nhịn được mềm lại, khẽ vỗ lên lưng Thẩm Thanh Thu, đỡ người kia dậy.
Thẩm Thanh Thu thở dốc, trong âm thanh yếu ớt còn mang theo vẻ trách móc: “Cô làm đau tôi.”
Khi giọng Thẩm Thanh Thu mềm đi liền toát lên vẻ ngọt ngào tươi đẹp, càng không nói tới việc cất lời trong khi đang thở hổn hển như hiện tại, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy lỗ tai mình tê dại, toàn thân mất tự nhiên, nhỏ tiếng cứng rắn nói: “Nói chuyện hẳn hoi.”
Thẩm Thanh Thu phát hiện vành tai Tiêu Mộ Vũ đã đỏ lên, ánh mắt nhìn tới cô vô tội, nói: “Sao tôi lại không nói chuyện hẳn hoi, những lời tôi nói đều là sự thật.”
Tiêu Mộ Vũ mặc kệ Thẩm Thanh Thu, mức độ gãy xương như thế này cần cố định, cô đứng dậy quan sát xung quanh, đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu, đưa tay ra nói: “Dao.”
Thẩm Thanh Thu híp mắt, đưa dao găm cho Tiêu Mộ Vũ, nhìn Tiêu Mộ Vũ dỡ tủ, dùng thanh gỗ cố định cánh tay cho bản thân, lần này tay phải của cô ấy thật sự đã gãy, không cách nào cử động.
Nhìn Tiêu Mộ Vũ xử lí tay cho mình, Thẩm Thanh Thu nghĩ tới một vấn đề, có chút hiếu kì nói: “Có một chuyện tôi vẫn quên chưa hỏi, khi chúng ta cứu Lão Tang, cô đã dùng chức năng dừng thời gian của đồng hồ bấm giờ, sao tôi vẫn có thể cử động?”
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ vô cùng vi diệu, sau đó nhàn nhạt nói: “Chúng ta là đồng đội, cô nói xem?”
“Thì ra thật sự là vậy.” Cô ấy chỉ muốn xác nhận một chút. Đạo cụ kia cũng rất nhân tính hóa.
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng lẩm nhẩm, mà bên này Tiêu Mộ Vũ đứng dậy đi mở cửa.
“Cô đi đâu thế?” Thẩm Thanh Thu ngồi thẳng người, hỏi.
“Đi xem Lão Tang thế nào rồi.” Tiêu Mộ Vũ nói xong, nói với Thẩm Thanh Thu đang muốn đứng dậy: “Cô cần nghỉ ngơi, tôi đi nhanh rồi sẽ về.”
Thẩm Thanh Thu cứ nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế nhưng không lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn lại cô ấy, cuối cùng thỏa hiệp: “Thôi bỏ đi, cô đi cũng được, thông báo cho bọn họ cùng đi xem kịch thôi.”