Chương 2
Trái tim chậm rãi đập từng nhịp, Thời Tịch Noãn đang hôn mê dần nghe thấy tiếng tim đập của mình từ bóng đêm xa xôi, năm giác quan của cô ấy cũng dần hồi phục. Cô ấy dùng sức hít một hơi, cố hết sức mở hai mắt, trong con ngươi dịu dàng có chút mờ mịt, thần thái trong đôi mắt hơi ảm đạm.
Trong đầu trống trơn, cô ấy không biết mình đang ở đâu, đầu óc có hơi tê rần, chỉ trong chốc lát, một ít hình ảnh chấn động ùa về từng cái từng cái một.
Đúng rồi! Cô ấy tông xe! Hơn nữa…
Khinh Uyển! Nàng có bị sao không?
Thời Tịch Noãn cuống quít muốn quay đầu tìm người, nhưng lại phát hiện trên cổ có vòng bảo vệ cổ, đôi mắt cô ấy liếc nhìn bốn phía, lúc này cô ấy mới ý thực được nơi này là bệnh viện, bản thân mình đang nằm trên giường bệnh, không thể động cổ. Cô ấy muốn hoạt động thân thể, nhưng phát hiện chân trái cứng đờ giống bị cái gì bọc lại, không cử động được chân, đành phải chống tay đứng dậy, nhưng lại không ngờ…
Tay phải của cô ấy cũng có dán thạch cao.
Ha ha, bị thương đến như vậy mà không chết xem như là kỳ tích rồi.
“Tiểu Thời? Tiểu Thời, cô tỉnh rồi sao?” Ôn Khinh Uyển canh giữ bên giường một ngày một đêm, vừa rồi nàng buồn ngủ không thể chịu nổi ghé vào giường ngủ thì nhanh chóng bị động tác nhỏ đánh thức, trong đôi mắt mệt mỏi hơi không tin vào mắt mình nhìn tới nhìn lui đối phương, cuối cùng lo lắng vẫn luôn đè nặng lên nàng cũng nhẹ nhàng một ít.
Ít nhất bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc đầu bác sĩ nói cô ấy bị đụng trúng đầu và không bị chảy máu não, vốn dĩ nàng còn nhẹ nhõm thở ra một hơi, ai ngờ bác sĩ điều trị chính lại bồi thêm một câu có một số trường hợp đến hai ba ngày sau mới xuất hiện,
Còn một số người bệnh vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thì phải quan sát mới biết được tình trạng của bệnh nhân.
Vốn dĩ Ôn Khinh Uyển đã bình tĩnh lại tiếp tục lo lắng tự trách cả một đêm, không ngừng cầu trời để Tiểu Thời tỉnh lại.
“Khinh Uyển … Em… Có bị thương hay không…” Cổ họng của Thời Tịch Noãn có chút khô cằn, giọng của cô ấy cũng hơi khàn khàn.
Ôn Khinh Uyển nắm tay cô ấy lắc đầu, trong mắt có ngấn nước: “Em không bị thương, chỉ là cánh tay bị đụng bầm một chỗ thôi, chị không sao thì quá tốt, em sẽ đi gọi y tá.”
Đôi mắt của Thời Tịch Noãn vẫn có chút mờ mịt, nhìn Ôn Khinh Uyển gật đầu theo bản năng, rồi nhìn thấy đối phương vội vàng đi ra ngoài.
Cô ấy từ từ sắp xếp lại sự kiện, sau khi tiệc rượu kết thúc cô ấy phụ trách đưa Khinh Uyển về nhà, bởi vì đã quá quen thuộc đường về nhà của Khinh Uyển nên cô ấy không thể đi nhầm được. Cô ấy nhíu mày, rồi đột nhiên ngộ ra khi đó có xuất hiện một âm thanh, còn có việc mình không khống chế được đôi tay.
Đúng rồi, có vài thứ kia muốn hại bọn cô.
Nói cách khác, thứ đồ kia chỉ muốn hại Khinh Uyển, nếu không phải cô ấy nhanh chóng điều khiển tay lái lập tức quay đầu lại, chiếc xe đâm tới kia chắc chắn là nhắm vào chỗ ngồi của Khinh Uyển.
Hiện tại cô ấy bị đụng đến cả người đầy vết thương, nếu như đâm vào Khinh Uyển… Có phải sẽ nghiêm trọng hơn không? Trong phút chốc Thời Tịch Noãn không dám nghĩ tiếp nữa, nổi da gà toàn thân.
Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại cách đây một năm Khinh Uyển đã gặp phải tai nạn giao thông không thể giải thích được, sau khi Khinh Uyển tỉnh dậy thuật lại trải nghiệm lái xe trong đêm đó, nàng nói mặt đường rất bình thường, nhưng không biết vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bình thường nàng đi con đường đó rất quen thuộc, nhưng có một khoảnh khắc không biết vì sao nàng bị lệch phương hướng.
Tuy chuyện ngoài ý muốn kia không ảnh hưởng đến tính mạng của Khinh Uyển, nhưng cũng bị thương không nhẹ, tóm lại phải nằm viện hết nửa tháng thì bác sĩ mới cho rời đi.
Thời Tịch Noãn càng nghĩ càng cảm thấy trái tim lạnh buốt, tuy rằng từ nhỏ cô ấy đã biết trên thế giới có rất nhiều người kỳ dị tồn tại, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy linh thể gần sát bản thân như vậy.
Trong chốc lát, Khinh Uyển đã quay lại cùng y tá, y tá kiểm tra cho cô ấy một chút, hỏi cô ấy một số vấn đề như đau hay không đau… Thời Tịch Noãn cố hết sức đáp lại từng cái một, y tá lập tức nói mình sẽ đi nói với bác sĩ điều trị chính cho cô ấy, chắc là bác sĩ sẽ đến khám rất nhanh.
Quả nhiên nửa tiếng sau bác sĩ điều trị chính đã đến đây khám, bởi vì cô ấy đã bị đụng trúng não, nên bác sĩ nói Thời Tịch Noãn phải ở lại bệnh viện ba ngày để quan sát, hơn nữa ngày mai phải kiểm tra não một lần nữa. Sau khi hỏi khám xong, bác sĩ điều trị chính phải vội vàng đi xem người bệnh khác, bác sĩ mới đi, Lý Tố Hà đã hấp tấp đi tới phòng bệnh.
“Tiểu Thời, sao lại thế này! Chẳng phải ngày hôm qua chị đã dặn em phải tập trung lái xe rồi sao!” Lý Tố Hà vừa vội vừa giận, chị biết không nên nổi giận với Tiểu Thời, nhưng chị vẫn giận và lo Tiểu Thời có chuyện, cũng lo Khinh Uyển xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may, ở hiện trường xảy ra tai nạn ngày hôm qua ngoại trừ người lái xe thì không còn ai khác, cho nên không có truyền thông nào biết xe của Ôn Khinh Uyển xảy ra chuyện. Khi hôm qua vừa nghe tin chị đã tới bệnh viện tìm tài xế kia, yêu cầu anh ta không được nói ra việc xe của Ôn Khinh Uyển xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho dù Ôn Khinh Uyển có bị thương hay không, chị không hy vọng bởi vì Khinh Uyển xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà lên đầu bảng hot search.
Sau khi tài xế nhận “phí bịt miệng” của Lý Tố Hà và ký cam kết, quả nhiên anh ta không nói chuyện này ra ngoài. Sau khi Lý Tố Hà biết sau khi kiểm tra não của Tiểu Thời không có vấn đề nghiêm trọng thì lập tức trở về công ty báo cáo tình hình, bận bịu đến nỗi mới ngủ được mấy tiếng lại nửa đêm tỉnh dậy, vì lo cho Tiểu Thời nên đã chạy đến bệnh viện.
Thời Tịch Noãn có khổ không nói được, cô ấy thề tối hôm qua mình lái xe cực kỳ cẩn thận, nhưng cho dù cô ấy cẩn thận hơn nữa thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi, không địch lại vài thứ có lòng hại người kia.
“Xin lỗi… Chị Lý, em cũng không biết vì sao lại như vậy.” Tuy rằng oan ức nhưng Thời Tịch Noãn vẫn chọn tự mình nuốt xuống, bởi vì chị Lý không biết Khinh Uyển nhìn thấy những thứ kia, sở dĩ năm đó chị đồng ý cho Khinh Uyển ở ẩn cũng là vì cảm thấy nàng không thoát ra khỏi nhân vật được, cần thời gian nghỉ ngơi.
Lý Tố Hà cũng biết Tiểu Thời không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng vì lo lắng nên chị mới mắng đối phương hai câu, khi nhìn thấy tay chân của Tiểu Thời bị bọc thạch cao, trên cổ còn bị quấn vòng, trên đầu có nhiều lớp băng gạc bọc lại, cho dù muốn mắng nữa chị cũng đành sửa thành dặn dò: “Em bị thương nặng, bác sĩ nói, phải qua một hai tháng mới bỏ lớp thạch cao được, chị đã tự nói với công ty cho em ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi, chị sẽ sắp xếp trợ lý riêng khác cho Khinh Uyển.”
“Khinh Uyển, ngoài ý muốn là ngoài ý muốn, em đừng nghĩ nhiều, bây giờ đã ổn rồi, em yên tâm trở lại làm việc đi.” Lý Tố Hà thay đổi sắc mặt, ôn hòa nhìn về phía người vẫn luôn nắm tay Tiểu Thời. Từ khi ký hợp đồng với nàng đến giờ, Ôn Khinh Uyển vẫn luôn rất cô độc, không thích bày tỏ thế giới nội tâm, đến khi hai người quen nhau lâu rồi, thái độ của Khinh Uyển dành cho cô ấy mới ấm áp một chút.
Đúng vậy, là ấm áp.
Tuy rằng trước kia nàng gây cho người khác cảm giác không lạnh lùng, nhưng lại giống như nước ở dưới đáy hồ vậy, không nóng cũng không lạnh, không hề có độ ấm, đồng thời cũng cô đơn, không ai có thể sưởi ấm trái tim của nàng.
Cũng bởi vì thái độ cách xa người khác vạn dặm này của Ôn Khinh Uyển, cho nên nàng đã trở thành nghệ sĩ không cần lo lắng nhất trong tay Lý Tố Hà. Từ lúc ra mắt cho đến nay, tai tiếng có liên quan đến Ôn Khinh Uyển có thể đếm trên năm đầu ngón tay, gần đây paparazzi có chụp cũng không chụp được bức ảnh nào có thể viết ra chuyện, thứ hai là sinh hoạt của Ôn Khinh Uyển thật sự… Rất đơn điệu.
“Chị Lý, em không cần trợ lý khác, nếu có công việc gì trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng này thì để em tự làm là được.” Ôn Khinh Uyển đã vắng bóng một năm, cho nên nàng sẽ không kỳ vọng có công việc khiến người khác bỏ sức đến tìm mình.
Ôn Khinh Uyển buông lỏng tay Tiểu Thời, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chị Lý.
“Sao mà được chứ! Tốt xấu gì em cũng là ảnh hậu! Cho dù là sinh hoạt hay công việc đều cần có người đi theo, nếu như thật sự có bộ phim đến tìm em nhưng bên cạnh em không có một trợ lý nào, vậy chẳng phải truyền thông có ý đồ không tốt sẽ đăng tin nói xấu em, cũng sẽ thừa cơ nói rằng công ty không sắp xếp một trợ lý cho em bởi vì nhân khí của em, hơn nữa sau chuyện ngoài ý muốn lần này chị càng không yên tâm để em lẻ loi một mình.”
Thời Tịch Noãn nằm trên giường bệnh cũng đồng ý với Lý Tố Hà, sau chuyện ngoài ý muốn lần này cô ấy cũng không yên tâm để Khinh Uyển một mình.
Nhưng… Hai lần ngoài ý muốn đều là do thứ kia gây ra, cho dù chị Lý tìm thêm một trợ lý cho Khinh Uyển thì cũng vô dụng thôi, Thời Tịch Noãn cứ cảm thấy chuyện lạ sẽ liên tục kéo đến, cho dù có nhiều trợ lý hơn cũng không thể bảo vệ Khinh Uyển, hoặc là trợ lý sau sẽ bị thương, hoặc là Khinh Uyển sẽ xảy ra chuyện.
Làm sao bây giờ?
Sau khi biết Khinh Uyển nhìn thấy được mấy thứ kia, Thời Tịch Noãn có đi tìm đạo sĩ nổi danh, hòa thượng đến xem có thể thu lại “mắt” của Khinh Uyển hay không, nhưng người được mời đến vừa nhìn thấy canh giờ bát tự của Khinh Uyển đều là vẻ mặt khó khăn, bọn họ không nói gì hết, đạo sĩ nói xong một câu cảm thán bó tay chịu trận rồi đi mất, hòa thượng thì nói: “Là họa hay phúc, đều có mệnh số.”
Cô ấy cũng có mời người đi theo tìm người trị quỷ, mỗi người có cách nói không giống nhau, nhưng có một điểm chung trong lời nói, đó là tất cả họ đều không có cách, trong đó một người đoán mệnh tính ra đây là mệnh kiếp của nàng, không thể thoát được, nhưng tính ra vẫn có một con đường sống.
Nhưng con đường sống là gì thì người đoán mệnh lại không thể tính ra, nói là có một đám sương mù che khuất.
Trừ tà đuổi quỷ đều không được, trên thế giới này có người giải quyết được vấn đề của Khinh Uyển nữa sao?
Khi Thời Tịch Noãn nhìn Ôn Khinh Uyển và chị Lý đang nói có cần trợ lý không, trong đầu cô ấy đột nhiên xuất hiện một người, tuy người kia không biết trừ tà, không biết đuổi quỷ, không biết đoán mệnh cũng không có đạo hạnh, nhưng người đó có một năng lực rất đặc biệt. Tuy có lẽ năng lực của người đó sẽ không thể giúp Khinh Uyển không nhìn thấy mấy thứ kia nữa, nhưng ít nhất năng lực của người đó có thể bảo vệ Khinh Uyển khi có nguy hiểm nhỉ?
Lần liên lạc gần nhất cũng là mấy năm trước rồi, không biết người kia đã đi đâu.
“Khinh Uyển, chị biết em sợ cái gì, nhưng chị nhớ có một người rất thích hợp để làm trợ lý riêng của em, chắc chắn em ấy sẽ chăm sóc em thật tốt, hơn nữa có em ấy chăm sóc em thì chị mới yên tâm dưỡng bệnh.” Tay của Thời Tịch Noãn lần qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Cô ấy và chị Lý đều biết rõ, Khinh Uyển có một trái tim ấm áp, cô ấy chỉ muốn thông qua lần nắm chặt này truyền hơi ấm cho nàng, để nàng biết cô ấy xem nàng là bạn, thậm chí là yêu thương nàng giống như người thân.
Cuộc giằng co giữa hai người đã bị cái nắm tay này của Thời Tịch Noãn ổn định lại, Ôn Khinh Uyển quay đầu nhìn đôi mắt của Thời Tịch Noãn, trong đó tràn ngập tia sáng ấm áp yêu thương đang dao động, phần tình nghĩa này đã đánh vào trái tim cô độc lạnh lẽo của nàng, những ấm áp kia khiến nàng tin tưởng tuyệt đối vào lời của Thời Tịch Noãn.
“Là người như thế nào? Có đáng tin cậy hay không?” Lý Tố Hà thấy Ôn Khinh Uyển không có ý từ chối lời đề nghị kia, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, chỉ là người đó không phải người do công ty đưa đến, nên chị không thể tin tưởng hoàn toàn người trong miệng Tiểu Thời có chăm sóc tốt cho Khinh Uyển không.
Hơn nữa có rất nhiều trợ lý mới không hiểu quy tắc, tiết lộ lịch trình và cuộc sống cá nhân của nghệ sĩ ra ngoài.
Thời Tịch Noãn nghĩ đến người kia, bất giác cong khóe miệng: “Tuy rằng tính tình của em ấy không tốt lắm, nhưng thật ra em ấy rất tinh tế hiền lành, rất đáng tin cậy.”
“Cô ấy là người như thế nào?” Lý Tố Hà cũng rất tin tưởng lời nói của Tiểu Thời, cô ấy biết Tiểu Thời rất bảo vệ Khinh Uyển, sẽ không hại nàng đâu.
“Ừm…” Tròng mắt Thời Tịch Noãn xoay vòng, nhớ tới vẻ mặt xấu hổ của người kia, cô ấy nhẹ nhàng cười nói: “Em ấy.. Có thể xem như là em gái của em.”
“Em gái?” Ôn Khinh Uyển nhíu mày lên tiếng, tuy quen biết nhau đã lâu nhưng nàng chưa từng nghe đối phương đề cập đến em gái.
Hơn nữa em gái thì em gái, tại sao còn nói “xem như”?
Lý Tố Hà nghe xong cũng hơi hoang mang, sao lại xem như em gái?
“Em ấy là em gái em nhận ở cô nhi viện, là do em nuôi lớn.” Khi nói Thời Tịch Noãn nhớ tới lúc trước, tuy rằng cuộc sống có nghèo khổ nhưng cũng giản dị sung sướng.
Thời Tịch Noãn nói sơ lược một ít việc nhỏ giữa cô ấy và em gái nuôi của mình, Ôn Khinh Uyển nghe xong cũng thè lưỡi mỉm cười, đến Lý Tố Hà nghe được là em gái của Tiểu Thời, lại càng yên tâm để người kia ở bên cạnh Khinh Uyển.
…
Khi điện thoại riêng đã nhiều năm không liên lạc của Thời Dạ Mạt đổ chuông, cô đang ở Pháp hưởng thụ sự nhàn nhã và phong cách lãng mạn ở quốc gia này.
Từ khi bị lão đại đuổi ra khỏi căn cứ bí mật, còn yêu cầu tìm một đối tác khác, Thời Dạ Mạt đã suy nghĩ vì sao cô lại muốn yêu đương? Cô biết rõ lòng người rất đáng ghê tởm, cho dù là người tốt hơn nữa cũng sẽ có khuyết điểm, còn cô ngay cả người cũng không muốn tiếp xúc thì nói gì đến yêu đương?
Nhưng lão đại đã ra lệnh, ít nhất cô cũng phải làm ra vẻ để hiểu thế nào gọi là tình yêu, cho nên cô đã đến nước Pháp được toàn thế giới công nhận là đất nước lãng mạn nhất. Sở dĩ cô chọn quốc gia này là vì Thời Dạ Mạt không biết tiếng Pháp, cho dù đột nhiên năng lực bị mất khống chế đọc được suy nghĩ của người khác, vậy thì ít nhất cô cũng không hiểu.
Không hiểu trong lòng đối phương nói gì, có khi cô sẽ tìm được người mình thích thì sao?
Nhìn xem, cô rất thông minh đó.
Nhưng Thời Dạ Mạt hoàn toàn không có tâm tư muốn yêu đương, cho dù cô có đến quán bar uống một ly trong những ngày mình ở Pháp, cũng có rất nhiều trai lẫn gái đến gần, thì cô vẫn dựng lên bức tường phòng vệ theo bản năng, ghét người khác đến gần, cách xa người khác vạn dặm, dùng ánh mắt lạnh băng khiến người khác lui bước.
Sau đó cô đã từ bỏ, nghĩ rằng mình có dị năng này thì chắc chắn không thể có bạn đồng hành, tội gì phải làm khó bản thân chứ? Cô tin nếu cuối cùng không tìm thấy thì lão đại cũng sẽ không khiến mình khó xử.
Mạt Dạ chỉ muốn trải qua những ngày nhẹ nhàng không cần làm nhiệm vụ, cảm nhận phong cách của nước Pháp, thưởng thức cảnh sắc thật sự làm say lòng người của nó, còn về việc yêu đương…
Thuận theo tự nhiên đi.
Khi điện thoại mấy năm không đổ chuông lại vang lên, Thời Dạ Mạt đang đọc sách phơi nắng ở sân hoa phía sau nhà thuê, cô lộ vẻ không tin được nhìn điện thoại liên tục vang lên, bởi vì chỉ có một người biết số điện thoại này, hơn nữa trong điện thoại cũng chỉ chứa số điện thoại của người này.
Chiếc điện thoại này là do cô bị người đó ép nhận khi rời khỏi cô nhi viện.
Từ nhỏ cô đã không thích tiếp xúc không cần thiết với mọi người, ngoại trừ nữ tu và người ép cô nhận điện thoại này ra, những người khác trong cô nhi viện đều là người lạ, là quan hệ không nói một câu.
Căn cứ vào một chút ân tình, Thời Dạ Mạt nhận điện thoại với một chút run rẩy không giải thích được.
“Alo, xin hỏi có phải là Thời Dạ Mạt không?” Người nói chuyện không phải là Thời Tịch Noãn, mà chính là Lý Tố Hà.
Thời Dạ Mạt vừa nghe âm thanh đã nhíu chặt mi, chị Noãn chưa bao giờ để người khác gọi vào số này của cô, cô cứ cảm thấy chị Noãn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
“Cô là ai.” Thời Dạ Mạt lạnh lùng dò hỏi.
“Tôi là Lý Tố Hà, cấp trên của Thời Tịch Noãn, Tịch Noãn đã xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn rồi được đưa đến bệnh viện. Tôi biết cô ấy là cô nhi không có người thân, nhưng lại tìm được số điện thoại này trong máy cô ấy, trên đó ghi là em gái Thời, tôi thấy là họ Thời, nghĩ có lẽ đây là người thân nhất của cô ấy, cho nên mới gọi cho cô.” Lý Tố Hà dựa theo sự sắp xếp của Thời Tịch Noãn nói không sai một chữ, chị nhìn người đang nằm trên giường bệnh vui vẻ ăn táo do Ôn Khinh Uyển gọt, trong lòng trợn trắng mắt xem thường.
Chị gái sẽ gài em gái… Là chị thì chị cũng sẽ không chủ động liên lạc.
“Sao vậy, tình trạng của chị Noãn thế nào rồi?” Trong lòng Thời Dạ Mạt hơi căng thẳng, dù bình thường miệng cô nói là không muốn tiếp xúc nhiều với Tịch Noãn, nhưng đó là chị gái đã nuôi cô lớn, là người đã đặt tên cho cô, cho dù Dạ Mạt không muốn đến gần lòng người hơn nữa thì lúc này trong lòng cũng có chút nôn nóng.
Sau đó sự tự trách chậm rãi nổi lên trong lòng, từ khi bị lão đại “bắt” đến tổ chức, Thời Dạ Mạt cố tình càng xa cách Thời Tịch Noãn hơn, bởi vì cô biết bản thân sẽ làm một ít nhiệm vụ rất nguy hiểm, cô cũng không muốn cho kẻ dịch có cơ hội uy hiếp mình, cũng không muốn để chị Noãn gặp nguy hiểm.
“Tay và chân đều gãy xương, nhiều chỗ bị đụng, quan trọng là não bị va đập, hôn mê mất rồi.” Lý Tố Hà phát huy kỹ thuật diễn học trộm từ Ôn ảnh hậu, trong giọng nói tràn ngập sự thương cảm, khi nói ba chữ hôn mê còn có chút nghẹn ngào, chỉ là nội tâm của chị lại bổ sung thêm một câu, qua ngày mai đã tỉnh lại rồi.
Thời Tịch Noãn ăn xong quả táo ngọt, có Ôn ảnh hậu hầu hạ tận miệng, cô ấy lại ăn luôn quả táo thứ hai do Ôn ảnh hậu đưa tới, rồi giơ ngón cái khen kỹ thuật diễn của chị có thể so sánh với Khinh Uyển.
Lý Tố Hà nghiêm khắc liếc mắt nhìn đối phương một cái, Thời Tịch Noãn lập tức sợ hãi hơi rụt cổ.
“Xin cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đi gặp chị ấy.” Trong lòng Thời Dạ Mạt hơi khó chịu, chị Noãn dịu dàng ấm áp lại thương cô bị hôn mê rồi sao?
Có lẽ cô có thể dùng năng lực tác động đến sóng điện não của chị Noãn giúp chị ấy tỉnh lại, cô muốn đi cứu chị Noãn.
Sau khi cúp máy, Lý Tố Hà nhanh chóng nhắn địa chỉ qua số bên kia, sau khi hoàn thành hết tất cả động tác, Lý Tố Hà hơi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi Tiểu Thời: “Lừa cô ấy như vậy, cô ấy sẽ đồng ý sao?”
Thời Tịch Noãn cắn quả táo Ôn Khinh Uyển đưa tới, sau khi nuốt lại nhếch môi, tràn đầy tự tin nói: “Tuy Tiểu Mạt lạnh lùng với người khác, nhưng em ấy thật sự rất hiền lành, lại mềm lòng với em, em chỉ cần mềm giọng cầu xin một chút thì em ấy sẽ đồng ý.”
Ôn Khinh Uyển dịu dàng liếc nhìn Tịch Noãn, nàng nhìn thấy vẻ cưng chiều và dịu dàng khi cô ấy nói tới em gái, điều này khiến nàng hơi tò mò… Rốt cuộc em gái của Tịch Noãn là người như thế nào.