- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 1: Luôn có một cấp trên có trái tim pha lê
Tôi thích nơi này.
Đây là Viện bảo tàng văn hóa đầu tiên ở huyện Nghi Lan với những dải lụa màu đỏ xinh đẹp treo cao trong đại sảnh.
Bước ra bên ngoài là có thể nhìn thấy mái nhà nghiêng, giống như một người khổng lồ nằm trên mặt nước.
Nhiệm vụ của tôi hôm nay là thúc đẩy hợp tác giữa Hiệp Hội bảo tàng Gia Tộc đầu tiên ở Đài Loan và các đối tác Gia Tộc Nghi Lan do bảo tàng Lan Dương cùng thành lập. Những đối tác này có thể hoạt động độc lập hoặc hợp tác phân bổ tại vùng núi, đồng bằng, vùng biển tại Nghi Lan, với các nhà văn hoá cộng đồng, phòng trưng bày sản nghiệp địa phương, nông trường sinh thái, bảo tàng công cộng và tư nhân.
Núi sông xanh tươi đẹp đẽ, biển cả xanh biếc tráng lệ, mỗi nơi đều rực rỡ lộng lẫy như những viên đá quý, như thể cùng nhau tạo thành một chiếc vương miện đá quý mỹ lệ.
“Cô Kim, làm phiền cô nhé!” Quản lý Viện bảo tàng cầm một túi tài liệu lên tiếng cắt ngang sự say sưa của tôi. Tôi vội vàng nhận lấy túi giấy bằng hai tay, cười đáp: “Vâng. Tôi sẽ mang về cho Cục trưởng, hy vọng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức tốt.”
Sau khi trò chuyện với quản lý mấy câu, tôi mỉm cười chào tạm biệt, mong rằng mình sẽ để lại ấn tượng tốt với người này, và có lẽ sẽ có cơ hội chuyển tới nhậm chức ở Viện bảo tàng.
Tôi không biết rằng đơn xin gây quỹ cho công ty triển lãm đặc biệt Jomon của Viện bảo tàng Nhật Bản mà tôi lên kế hoạch đã được duyệt hay chưa? Nghĩ đến việc Cục trưởng Cục Du lịch chỉ muốn mời chào những doanh nghiệp mà anh ta thích, nhưng lại không thèm quan tâm đến việc sự kiện có được tổ chức tốt hay không, thậm chí còn nói quá lên về tất cả những chuyện mà tôi đã làm, còn cho rằng tôi không trung thành với phòng ban của mình.
Xin lỗi chứ, anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Bởi vì đi xe công vụ cũng không thể ở lại lâu, nên tôi nhanh chóng lên đường trở lại Cục, hào hứng gõ cửa phòng Cục trưởng.
“Vào đi.” Cục trưởng đang điên cuồng gõ bàn phím, vừa nhìn đã biết là giả vờ bận rộn.
“Xin lỗi Cục trưởng, đây là đề án quảng bá Hiệp Hội bảo tàng gia tộc do viện bảo tàng Lan Dương đưa ra, mời anh vui lòng xem qua một chút.”
Cục trưởng nhận lấy tập tài liệu, tôi không nhìn thấy điều gì khác ngoài vẻ chán ghét trên khuôn mặt của anh ta.
Anh ta tiện tay lật mạnh hai trang, khiến kẹp tài liệu biến dạng.
“Chủ đề văn vật gì đó chỉ tổ lãng phí tiền bạc! Toàn là rác rưởi! Cái quái gì thế này không biết! Ai mà muốn đến xem chứ?”
Hàn Húc Đông, có lẽ cấp trên trực tiếp của tôi không bao giờ biết rằng văn hóa không phải là đĩa kẹo để thỏa mãn sự soi mói mỹ học, mà là một loại sức mạnh tinh thần.
Anh ta ném tập tài liệu vào ngực tôi, mấy tờ giấy A4 trong đó liền rơi xuống đất.
“Viện bảo tàng gia tộc hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại!”
“Cục trưởng, điều này rất hữu ích cho việc thúc đẩy khách tham quan ở huyện Nghi Lan, khi chúng ta kết hợp tất cả các điểm tham quan văn hóa…”
Hàn Húc Đông lạnh lùng nhìn tôi: “Từ khi nào đến lượt cô lên tiếng ở đây hả? Cô đang chống lại tôi đấy à?”
Tôi hít sâu một hơi, rồi lắc đầu.
“Đi ra ngoài! Đừng cầm mấy thứ vớ vẩn này đến làm phiền tôi nữa!” Cục trưởng Hàn quát lên.
Tôi yên lặng xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta, và trở lại chỗ ngồi của mình. Đồng nghiệp bèn vỗ vai tôi bày tỏ sự an ủi.
“Mấy hôm nữa Cục trưởng phải tham gia cuộc họp xúc tiến kinh doanh quảng bá du lịch quốc tế của Cục, cô sẽ phải đi theo đấy.”
Tôi nghĩ rằng vẻ mặt của mình đủ để cho thấy thế giới đang sụp đổ. Đồng nghiệp lấy ra một tờ quảng cáo đưa cho tôi.
Tôi cầm tài liệu quảng cáo “Thúc đẩy vẻ đẹp vạn năm” của cuộc triển lãm đặc biệt Jomon của viện bảo tàng Nhật Bản trên bàn làm việc của mình, hình ảnh rõ nét, cầm dòng sông lịch sử trong tay khiến tôi cảm thấy thoáng nhẹ lòng.
Tôi chán nản thở dài: “Tôi thật sự không hiểu tại sao Cục trưởng Hàn lại có thái độ thù địch với tôi như vậy.”
“Bởi vì anh ta cảm thấy cô rất giỏi.”
Tôi trừng mắt với đồng nghiệp, tôi mà giỏi sao?
Cô ấy giả vờ than thở một tiếng, và bấm ngón tay tính toán: “Anh ta muốn tranh cử thị trưởng.”
“Anh ta tranh cử thị trưởng thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi có muốn tranh cử thị trưởng đâu?” Có lẽ tôi trợn trừng mắt đến độ như thể sắp rơi ra ngoài đến nơi, khiến đồng nghiệp bật cười đưa tay che mặt trước khuôn mặt quỷ của tôi.
“Ai mà biết được? Có lẽ cô đã động chạm đến lòng tự tôn đàn ông của anh ta chăng?”
Tôi thầm mắng một câu thô tục, rồi nói: “Cô cảm thấy liệu trong buổi họp, anh ta có đọc đúng nội dung trong bài thuyết trình không?”
Đồng nghiệp tặng tôi một nụ cười mỉm.
“Mẹ kiếp!”