Chương 10:
Tôi dừng đũa, dùng đũa đảo đảo trong bát: “Ừ.”
“Cậu tìm tôi có việc gì? Sau đó tôi không tìm được cậu nữa.” Dương Gia Lợi cầm đũa lên rồi lại đặt xuống.
“Không có chuyện gì.” Tôi cúi đầu xuống, cảm giác ánh mắt của Dương Gia Lợi giống như tia laze chiếu vào da đầu tôi.
“Chỉ là ngày học đại học nhờ có cậu chiếu cố.” Tôi nhìn cô, vô cùng cố gắng bày tỏ sự chân thành.
“Muốn tỏ lòng cảm ơn một chút.”
“Chỉ có việc đó thôi sao?”
“Cậu phiền phức quá.” Tôi trợn mắt nhìn cô, sau đó định cúi đầu xuống ăn cơm.
“Cậu thích Lưu Chí Minh?”
Tôi phun một ngụm cơm, Dương Gia Lợi vội càng lui về phía sau tránh. Tôi ho khan không ngừng, đặt cả bát lại trên bàn: “Cậu nói cái gì? Cậu bị thần kinh à!”
“Cậu biết hôm đó Lưu Chí Minh muốn cầu hôn tôi không phải sao? Thế cho nên cậu mới không tới!” Dương Gia Lợi đứng lên rút một tờ giấy vệ sinh ném vào mặt tôi.
“Tôi còn lâu mới thích anh ta!” Tôi cầm giấy vệ sinh lau miệng, thở hổn hển nói. Người tôi thích là cậu.
“Vậy tại sao cậu lại biến mất?”
Tôi nổi đóa, trừng mắt nhìn Dương Gia Lợi. Có lẽ cô thích loại trò chơi trinh thám này, ngay cả ăn cơm cũng không đoái hoài.
Đôi mắt to xinh đẹp của cô cũng nhìn thẳng vào tôi không di chuyển.
Dương Gia Lợi không phải một người thích thể hiện cảm xúc của mình, có lẽ là do cô sinh ra trong một gia đình chính trị. Cô luôn luôn không bộc lộ cảm xúc, thậm chí rất nhiều lúc tôi cảm thấy một người bạn như tôi không hề quan trọng trong tâm trí cô.
Nhưng bây giờ, tôi cảm nhận được cô đang buồn.
Điều này rất không bình thường.
Tôi bất đắc dĩ nghịch đũa, rất phiền khi bị ép hỏi, nói không lựa lời: “Cậu rất quan trọng với tôi.”
“Tôi biết.” Dương Gia Lợi trả lời rất nhanh.
“Cậu biết?” Tôi ngẩng đầu lên, tôi nghĩ con ngươi của tôi hiện tại sắp rơi ra ngoài rồi. Chết tiệt, hiện tại trì phán quyết gì đây? Cậu biết cái gì? Cậu biết tôi thích cô sao? Mẹ kiếp… cậu sẽ nghĩ thế nào?
“Tôi biết, nhất định là cậu có tâm lý đồ chơi mà mình yêu thích bị cướp đi!”
“…”
“Kim Tâm Nghi.”
“Làm gì đó!” Tôi lấy lại đũa lần nữa, đồ đần, Kim Tâm Nghi, rốt cuộc mày chìm trong vở kịch của mày làm gì, người phụ nữ Dương Gia Lợi này sao có thể biết mày thích cô ấy! Đần độn quá!
Dù sao thì tôi cũng chẳng có lời giải thích nào tốt hơn, cứ coi như là vậy đi! Tôi hoàn toàn cam chịu.
“Cho dù tôi kết hôn rồi thì tôi vẫn là bạn thân của cậu mà! Chúng ta là bạn thân nhất.”
“Mấy năm nay không có cậu làm bạn, tôi rất nhớ cậu.”
Đũa của tôi rơi trên mặt bàn, Dương Gia Lợi nhíu mày: “Vừa rồi cậu có lau bàn không?”
“Ừm…? Chắc, chắc có đấy?”
“Cầm đi rửa đi!”
“Lấy giấy vệ sinh lau một chút là được rồi.” Tôi đứng lên rút giấy vệ sinh.
Dương Gia Lợi lại cầm bát đũa lên, và hai miếng cơm, vẻ mặt cũng coi như hài lòng.
“Công việc của cậu ở Cục Du lịch thế nào?”
Chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện phiếm, như thể màn bộc bạch giật gân kia chưa từng xảy ra.
Cơm nước xong, sau khi chúng tôi cùng nhau thu dọn xong, Dương Gia Lợi chủ động nói rời khỏi.
“Vậy…” Dương Gia Lợi nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn tôi: “Vậy chúng ta vẫn là bạn sao?”
Ngữ điệu đó quá nghiêm túc, tôi gật đầu không báo trước. Cảm thấy mình đối xử với cô rất quá đáng, cho nên tôi mang tâm lý bù đắp đi theo Dương Gia Lợi ra khỏi cửa.
Tôi định làm một chủ nhà hiếu khách tiễn khách ra khỏi cửa.
“Kim Tâm Nghi.”
“Ừ.”
“Tôi vẫn cảm thấy, chuyện mà cậu muốn làm, nhất định có thể làm được.”
Tôi há miệng, nhưng Dương Gia Lợi đã vỗ vai tôi trước, giống như vỗ cho những lời tôi nói dội ngược trở lại cơ thể, khiến tôi á khẩu không trả lời được.
“Bai bai!”
Cô phất tay với tôi một cái, rồi trước khi mở cửa xe đột nhiên quay đầu lại lần nữa: “Nhớ add lại Facebook đó!”
Mẹ kiếp… cậu biết tôi chặn cậu!
“Tôi, biết rồi! Biết rồi!”
Dương Gia Lợi hạ cửa sổ xe, cô xõa tóc, mái tóc rũ trên bờ vai, phản chiếu ánh sáng yếu ớt bên ngoài, có một cảm giác mông lung khó tả.
“Tôi đi đây.”
“Ừ.” Tôi khoát tay, thấy Dương Gia Lợi kéo cửa sổ xe lên lần nữa, tôi xoay người đi vào nhà.
Nắm tay nắm cửa, sau khi nghe tiếng xe chạy đi xa rồi, tôi mới xoay người lại chậm rãi đi tới bên đường. Tôi nắm bắt thời gian rất tốt, vẫn có thể nhìn thấy đuôi xe của Dương Gia Lợi.
Tôi đứng ở đó, rất lâu, hồi tưởng lại hình ảnh năm xưa của cô ấy làm trái tim mình xao xuyến.