Chúng tôi đến lăng từ sáng sớm, ở đây vắng lặng lạ thường. Những cột đá đen sì và hàng rào hoen gỉ.
Ba mẹ tôi vào văn phòng làm việc, còn tôi thì đi dạo khu chợ ngoài trời.
Ở đây có rất nhiều sách lậu được bán một cách công khai và hầu hết đều có in hình Aung San Suu Kyi. Tôi đã mua một vài tấm bưu thiếp và viết dưới trời nắng gắt.
Tôi viết cho Vương Chân Y, cho Ôn Phỉ và Diệp Trọng Tân. Sau khi viết xong tấm bưu thiếp cuối cùng, tôi chuẩn bị dán tem, lúc bấy giờ mới nhận ra là mình đã mua thừa một tấm bưu thiếp.
Tôi nhìn tấm bưu thiếp trống, biết rằng mình đã vô tình mua nó cho Dương Gia Lợi.
Có nên viết vào tấm bưu thiếp này không? Tôi phân vân một lúc, cuối cùng cầm bút lên.
“Tôi đang ở Myanmar, có vui mừng và ngạc nhiên không nào?”
Tôi đang cười một mình, nắng rất ấm, tôi ngẩng đầu lên để nắng rọi vào cho đầu óc tỉnh táo.
Tôi, tôi rất nhớ cô ấy.
“Tiểu Kim!” Ba tôi vẫy tay với tôi từ xa. Tôi vội vàng cất tấm bưu thiếp vào túi xách.
“Con đang viết bưu thiếp à?”
Tôi choàng tay qua vai ông: “Vâng.”
“Phía trước đài tưởng niệm có một hòm thư, đến đó bỏ thư đi!”
Hai ba con tôi sánh vai nhau đi đến đài tưởng niệm, rồi lấy ra những tấm bưu thiếp từ trong túi, và bỏ vào thùng thư. Một tấm, hai tấm, ba tấm.
“Sao lại để lại một tấm thế?” Ba tôi hỏi khi thấy tôi lấy tấm bưu thiếp còn lại ra, rồi lại cất đi.
“À, con chưa viết xong.” Tôi khoác tay ba mình: “Ba ơi, chúng ta đi đâu bây giờ? Đi xem chỗ ba mẹ đang đào nhé?”
Ba tôi gật đầu: “Gần đây có một địa điểm khảo cổ có thể đã được phát hiện ở Yangon.”
“Thật hay giả vậy ba?”
“Qua các hình ảnh xiên và dọc chồng lên nhau trong hình ảnh chụp từ trên không, bọn ba cho rằng chúng có ý nghĩa khảo cổ học.”
“Đã đào lên chưa ba?”
“Còn đang thăm dò. Con có muốn đi xem một lát không?”
“Có ạ.”
Kỹ thuật truyền thống nhất để thăm dò là sử dụng một mũi khoan khoan vào lòng đất, với một ống kim loại có tay cầm hình chữ T gắn vào mũi khoan, để đất bám vào đó khi rút mũi khoan lên.
“Đã đào rồi này.” Tôi nhìn chiếc máy khoan lớn khoan sâu xuống đất, sự chấn động dữ dội khiến tim tôi đập thình thịch.
“Con nghĩ còn phải khoan rất sâu.”
“Ừ!” Mẹ tôi đi tới đội mũ bảo hiểm cho tôi: “Hình như có người đào được xương động vật, con có muốn đi xuống nhìn xem không?”
Tôi giữ lấy chiếc mũ bảo hiểm của mình và hào hứng nói: “Có ạ.”
Xung quanh được ngăn bằng nhiều tấm ván gỗ để tăng cường khả năng chịu đựng của lớp đất, tôi cẩn thận theo mẹ mình đi xuống hang.
“Lần này vị trí tam giác được thực hiện rất tốt, vậy mà lại thực sự đào ra.” Ngay khi tiếp đất, ba tôi liền cảm khái và ra hiệu cho tôi đi theo họ.
“Lần này Cook rất đắc ý.” Mẹ tôi nói: “Cảm giác bên trong không có tàn tích gì cả, chắc phải xem phát hiện phốt phát.”
Ba mẹ tôi nói một số từ chuyên môn mà mình chẳng hiểu gì cả, tôi đi theo ánh đèn chiếu rọi và cảm thấy mình giống như một nhà thám hiểm vĩ đại.
“Tiểu Kim!” Mẹ quay đầu lại, nhắc: “Đừng chạy lung tung nhé!”
“Con có chạy lung tung đâu.” Tôi chạy lon ton, nhưng lại có cảm giác mình không chạy mà vẫn di chuyển. Tôi liền hét lên: “Mẹ ơi, ba ơi!”
“Lại đây nào, Tiểu Kim!” Ba tôi duỗi bàn tay to lớn, ôm hai mẹ con tôi vào lòng.
Trời ơi, nguyên một tảng đất to như con bò lăn qua lăn lại bên cạnh tôi, chưa bao giờ tôi có cảm giác suýt bị chôn sống như thế này.
Những tấm ván tạm bợ trên nền đất bắt đầu bung ra, tôi vẫn có thể nắm tay ba mẹ mình khi chứng kiến chúng thi nhau rơi xuống.
Tôi nghĩ đến nhiều người, những người bạn tốt của mình, thậm chí cả Chủ tịch đảng, và nghĩ đến Dương Gia Lợi.
Cuối cùng, cơn chấn động cũng đi qua, tuy rằng xung quanh đã tối đen như mực, đèn pha đã không còn sáng nữa.
“Ba ơi, mẹ ơi?” Tôi khẽ gọi, chỉ sợ gọi lớn tiếng quá sẽ khiến đất đá nứt ra.
“Tiểu Kim có bị thương không con?”
“Không ạ, con không sao. Ba mẹ thì thế nào?”
“Không sao.”
Ba tôi thở dài thườn thượt: “Không ngờ lại gặp phải động đất.”
“Mẹ ơi, có phải ba mẹ thường xuyên gặp chuyện như vậy không?” Tôi cảm thấy rất sợ hãi. Dường như mẹ tôi biết tôi đang nghĩ gì, bà vỗ nhẹ vào tay tôi, giọng nói có phần tự giễu: “Không, chỉ khoảng ba mươi năm mới gặp một lần thôi.”
“Điều đó có nghĩ là con cực kỳ may mắn, đúng không ạ? Công việc này của ba mẹ nguy hiểm quá.”
“Ba mẹ không làm khảo cổ học toàn thời gian, lần này ba mẹ chỉ tham gia với đoàn thôi.” Ba tôi nói với giọng chột dạ