“Ba mẹ trở lại làm việc ở Viên nghiên cứu cho con nhờ.” Tôi tức giận hầm hừ. Ba mẹ tôi đều ấp úng đồng ý.
Tôi nhìn về hướng chúng tôi đã đi vào thì thấy có một số tảng đá rơi xuống chặn lối ra.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Không thể hành động thiếu suy nghĩ, e rằng tầng đất rất mỏng, sẽ tổn hại đến di tích văn hóa mất.” Ba tôi ngăn tôi tiến lên.
“Đến lúc này mà ba vẫn còn nghĩ về các di tích văn hóa sao?” Tôi nổi đóa.
Mẹ tôi liền nói xen vào với giọng an ủi: “Đợi thêm một lát nữa, nhóm của Cook sẽ xuống tìm chúng ta thôi.”
“Đúng vậy! Bây giờ đất quá xốp, chúng ta không thể chạy lung tung được, quá nguy hiểm!” Ba tôi vội vàng phụ họa.
“Vâng.” Mặc dù tôi đã nhìn thấu mánh khóe của hai người họ, nhưng lại không thể vạch trần.
Tôi nép vào bên người ba mình, lắng nghe sự rung chuyển rất gần, khẽ thở dài nói: “Hình như cơn địa chấn lần này rất mạnh.”
“Ừ! Không biết có thương vong không.”
“Ba mẹ ơi.” Tôi ôm eo ba mình. Trong hố sâu tối tăm dưới lòng đất, tôi cảm thấy gia đình chúng tôi thật gần gũi biết bao: “Con rất vui khi được ở bên ba mẹ.”
“Xảy ra chuyện như vậy mà cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau, quả là may mắn.” Mẹ tôi tôi cũng ôm lấy tôi. Một nhà ba người chúng tôi ôm lấy nhau.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Con có điều muốn nói.”
“Sao vậy?”
“Chuyện gì?” Mẹ tôi cất cao giọng, lại thấy tôi im lặng hồi lâu, bà liền nói: “Mẹ biết là con có tâm sự mà! Nhìn con là biết ngay!” Bà huých vai tôi, dù tôi không nhìn rõ mặt bà cũng biết vẻ mặt của bà lúc này chắc chắn là “Mẹ đẻ ra con mà còn không biết tính con sao?”
“Sợ hết hồn rồi chứ gì?”
“Không đâu.” Tôi đáp.
“Ha ha.”
Tôi nhìn gian phòng được dựng bằng những tấm ván gỗ, muốn tìm thứ gì đó giống như một cuốn sách kịch bản: “Con… ừm…”
Tôi lên tiếng, nhưng lại không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Chuyện này có khẩn cấp không?” Ba tôi nhẹ giọng ngắt lời.
“Không thì phải.”
“Vậy thì con không cần phải nói với ba mẹ ngay bây giờ đâu.” Ba tôi vỗ vai tôi, còn mẹ tôi chỉ thở dài một hơi, nhưng không hề ép buộc tôi.
Nếu bây giờ tôi không nói thì thật sự không biết khi nào mình mới nói ra điều này.
Hiện giờ là thời điểm thích hợp nhất, thiên thời địa lợi nhân hòa.
“Con thích nữ giới.”
Ba mẹ tôi lặng thinh. Tôi muốn đẩy vòng tay của ba mình ra, nhưng ông lập tức ghì mạnh tôi vào trong ngực mình: “Sở thích này…”
Nói đến đây, ba tôi bỗng im lặng. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều biết từ “thích” mà tôi vừa nói có nghĩa là gì.
“Con đã có người mình thích rồi à?” Mẹ tôi rụt rè hỏi.
Tôi suy nghĩ rất nhanh, trong lúc gặp nạn, tôi đã nói ra điều khó khăn nhất, nên không việc gì phải giấu giếm nữa.
“Vâng… Có mà cũng không có.”
“Vậy rốt cuộc là gì?”
“Con đã có người mình thích, nhưng bọn con không ở bên nhau.”
Lại một khoảng im lặng nữa, một lúc lâu mẹ tôi mới tiếp tục hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Đã lâu lắm rồi, kể từ hồi còn đi học.” Tôi nhận ra giọng mình đã trở nên run rẩy.
“Con không thích bạn nam à?”
“Vâng.”
“Ừ.” Xung quanh tối om, chúng tôi không nhìn rõ vẻ mặt của nhau, cũng không muốn tìm ánh mắt của nhau.
Sự im lặng đè nặng lên trái tim tôi, khiến tôi có cảm giác chỉ hơi bất cẩn là sẽ bật khóc.
Tôi thật sự sợ yếu đuối của mình.
“Đừng khóc con ơi!” Ba tôi ôm lấy tôi, nói với giọng nghẹn ngào: “Đừng khóc, chúng ta không khóc nhé.”
Mẹ tôi đặt tay lên vai tôi, chỉ biết thở dài.
“Ba mẹ… ba mẹ thất vọng về con sao? Con xin lỗi… Con… con không cố ý…”
“Con chẳng làm được gì nên hồn cả, con xin lỗi ba mẹ. Hu hu.”
“Con đã làm rất tốt, chuyện ở thị trấn Ngũ Phúc, vấn đề không phải là ở con.” Mẹ tôi cố gắng hạ thấp giọng: “Con không hề khiến ba mẹ thất vọng vì chuyện này.”
“Người con thích… là người như thế nào?”
“Cô ấy rất tốt, cũng rất giỏi giang.”
“Con sẽ dẫn cô ấy về ra mặt ba mẹ chứ?”
“Việc này có lẽ không được rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô ấy không thích con.”
“Đúng là đồ mắt toét.” Ba tôi nhỏ giọng chửi mắng với vẻ không vui,
Lời trách mắng của ông khiến tôi bật cười thành tiếng.
“Đúng là mắt toét! Được con gái của ba thích mà lại còn không biết đường.”
“Biết con gái ông là nhất quả đất rồi!” Mẹ tôi nói đùa và đập vào vai ba tôi, rồi kéo tôi dựa vào vai bà, lại ôm lấy đầu tôi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hóa trở thành tiếng thở dài: “Con bé ngốc nghếch này!”