Chúng tôi chờ đợi gần hai tiếng đồng hồ mới được đưa ra ngoài. Sau khi ra khỏi đó, chúng tôi mới biết là trận động đất này rất nghiêm trọng, rất nhiều địa phương đang chờ cứu hộ, nên chúng tôi tạm thời không thể đi đâu cả.
Cũng vì sự cố lần này mà điện thoại di động của tôi bị hỏng, tôi đã nhờ đội khảo cổ sửa chữa, không biết phải mất bao lâu mới lấy được.
Những ngày này, tôi theo ba mẹ mình giúp đoàn khảo cổ trùng tu, sửa chữa lớp đất mỏng. Tuy đây là một công việc rất vất vả và đơn điệu nhưng tôi đã tìm được cho mình một chút bình yên.
Chúng tôi không tiếp tục thảo luận về việc tôi thích nữ giới nữa, tôi nghĩ rằng ba mẹ tôi cần thời gian.
Nhìn khung cảnh hoang tàn, nhiều tòa nhà ở Yangon đổ sập, cả thành phố chìm trong không khí tang thương, lại quay đầu nhìn xuống ba mẹ mình đang bận rộn, tôi rất vui. Sau khi nói cho họ biết chuyện này, tôi cảm thấy mình như một con sâu lột xác, sẵn sàng tự do bay nhảy, nghiêm túc sống trong thời khắc này.
Khoảng một tuần sau, tôi đang ngồi trong căn lều dựng tạm, vừa uống nước, vừa giúp chú Cook tưới mấy chậu cây nhỏ. Chú ấy tuy cao lớn, nhưng lại rất thích trồng những chậu cây nhỏ, trồng nhiều đến mức có thể gửi cây mầm đi khắp nơi.
Chậu hoa này vẫn chưa nở, mỗi lần tưới nước cho hoa, tôi đều nghĩ xem nó sẽ có màu gì và khi nào sẽ nở. Tôi cảm thấy tâm trạng của mình hiện giờ rất thanh thản và thư thái.
Đúng lúc này, chú Cook vén lều lên, chui nửa người vào và nói: “Tiểu Kim, điện thoại của cháu này.”
“Cháu cảm ơn chú.”
Chú Cook vẫy tay rồi lại rời đi. Tôi mở điện thoại, sau đó liền kinh ngạc trước hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi, còn sợ chết khiếp trước cuộc gọi đột ngột vào lúc này.
“A lô, a lô?” Tôi bắt máy, trong lòng hơi thấp thỏm.
“Kim Tâm Nghi!” Dương Gia Lợi hét lên bằng tất cả sức lực của mình, khiến tôi tưởng chừng như bị lật nhào trước âm lượng như dòng thác lũ của cô ấy.
“Tôi đây.” Giọng tôi chìm trong những câu hỏi dồn dập của cô ấy.
“Cậu đang ở đâu? Cậu có an toàn không?”
“Tôi ở Yangon. Gần đây là một ngôi làng hẻo lánh, tôi không biết phải miêu tả thế nào.”
“Cậu không sao chứ? Cậu có bị thương không? Chú dì vẫn ổn chứ?”
“Cả gia đình tôi đều ổn.”
“Cậu có biết là trận động đất ở Myanmar nghiêm trọng như thế nào không?”
“Tôi xin lỗi, điện thoại của tôi bị hỏng, không liên lạc được với cậu… Tôi không ngờ là…”
“Cậu không ngờ là tôi lại lo lắng như vậy chứ gì?” Dương Gia Lợi cướp lời tôi. Cô ấy chưa bao giờ nói với tôi bằng giọng điệu tức giận thế này. Tôi cảm thấy rất tủi thân, bởi vì có ba mẹ ở bên nên tôi nhất thời không nghĩ rằng mình còn cần phải báo bình an cho ai khác.
Hơn nữa, tôi và Dương Gia Lợi đang có xích mích. Tôi nhớ là chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh cơ mà?
“Tôi có tư cách gì để nói với cậu chứ?” Tôi đã tìm lại được giọng nói của mình, không nói rõ được là đang tức giận hay là đang mâu thuẫn: “Tôi lấy tư cách gì để báo cáo với cậu?”
Tôi là người mà cô ấy đã từ bỏ.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hơi thở nặng nề và kìm nén của Dương Gia Lợi.
“Cậu không quan tâm đến tôi, cậu đừng để tôi tưởng rằng mình quan trọng đối với cậu, có được không? Cậu đừng…” Cậu đừng để tôi ôm hi vọng.
Tôi ngửa đầu hít một hơi thật sâu. Tôi không muốn khóc, cũng sẽ không khóc, bởi vì tôi đã chấp nhận kết cục này. Tôi chấp nhận rằng như vậy mới là tốt cho Dương Gia Lợi. Cô ấy không sai, cô ấy lựa chọn như thế là rất hợp tình hợp lí.
“Đừng chạy lung tung nhé, vẫn còn rất nhiều dư chấn đấy.” Dương Gia Lợi bỏ lại câu này rồi cúp máy luôn.
Tôi thở hắt ra một hơi khi nghe tiếng “bíp” đó. Tôi đã làm được, tôi không khóc. Nhưng tôi chợt thắc mắc, sao cô ấy lại biết là tôi đang ở Myanmar?
Tôi kiểm tra kỹ điện thoại của mình, trong đó có hơn một nửa tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Vương Chân Y. Tôi gọi lại cho cô ấy. Ngay khi vừa bắt máy, cô ấy liền cuống quýt hỏi: “Tiểu Kim! Cậu không sao chứ? Cậu đang ở đâu? ”
“Tôi không sao, tôi vẫn đang ở Myanmar.” Sau sự truy hỏi của Dương Gia Lợi vừa rồi, tôi đã có thể kiên nhẫn và bình tĩnh trả lời.
“Cậu có biết là đã có bao nhiêu người chết trong trận động đất ở Myanmar không? Sao cậu lại bặt vô âm tín vậy?”
“Điện thoại của tôi bị hỏng. Tôi xin lỗi! Tôi vừa sửa xong điện thoại liền gọi cho cậu đây này.” Biết bạn bè lo lắng cho mình, tôi rất cảm động và mãn nguyện.
“Trời ạ! Cậu có biết là bọn tớ đã sợ hãi như thế nào khi xem tin tức không?” Vương Chân Y thở dài, nói: “Cậu có biết là bọn tôi đã sốt ruột đến mức nào không? Lại còn không tài nào liên lạc được với ai nữa chứ. Dương Gia Lợi còn chạy đến Bộ ngoại giao để hỏi thăm, nhưng không ai có thông tin chính xác của gia đình cậu.”
“Dương Gia Lợi sao?”
“Bởi vì không tìm được cậu nên tôi đã đến gặp Dương Gia Lợi, nhờ cô ấy hỏi thăm tin tức của giới chính trị. Ôi, dù sao cũng toàn là thứ chó má. Mạng mẽo ở Myanmar đã đủ tồi tệ rồi, có lẽ là đứt cáp gì đó. Chết tiệt!”
“Cậu có biết là bọn tôi đã lo lắng đến mức nào không?” Vương Chân Y nói năng lộn xộn, nhưng tôi biết rằng tất cả là do cô ấy quan tâm quá mức nên mới rối lên như vậy.
“Tôi xin lỗi.”
“Được rồi. Không sao là tốt rồi. Cậu đã gặp Dương Gia Lợi chưa?” Vương Y Chân vừa thở phì phò vừa hỏi.
“Cái gì?” Tôi giật thót trong lòng.
“Dương Gia Lợi đã bay sang Myanmar tìm cậu đấy.” Giọng điệu của Vương Y Chân có phần bó tay, lại mang theo vẻ cảm khái khó hiểu: “Tôi đã ngăn cô ấy lại. Hôm nay cô ấy có buổi họp Đảng quan trọng, nhưng cô ấy…”
Tôi không nghe rõ cô ấy nói gì, bởi vì tôi đã vén cửa lều, hớt hải chạy ra ngoài.