“Ba!”
Ba tôi đã thay chiếc áo sơ mi bẩn và từ trong phòng mình đi ra: “Lát nữa, chúng ta đến nhà hàng của khách sạn Riverside ăn tối nhé?”
“Vâng.”
Tôi vào phòng khách cầm lấy chai nước khoáng, vặn một hồi mà không mở được nắp.
“Mẹ con đâu ạ?”
“Lát nữa chúng ta sẽ gặp mẹ con ở nhà hàng luôn.” Ba tôi lấy từ trong tủ lạnh ra chai bia tươi Dagon sản xuất tại Myanmar, rồi lấy điện thoại di động ra, khoanh chân ngồi trên ghế trong phòng khách nghỉ ngơi.
“Vâng.” Tôi đáp, sau đó hít một hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Tôi muốn nói rằng tôi và Dương Gia Lợi… đang ở bên nhau sao? Ồ, đây không phải là toàn bộ sự thật, cô ấy có nói là muốn ở bên tôi đâu? Mối quan hệ hiện giờ giữa hai chúng tôi là gì?
“Con đi chuẩn bị một chút.” Nói đoạn, tôi xoay người định rời đi, nhưng ba tôi đã gọi tôi lại: “Tiểu Kim à.”
“Dạ?”
“Là Gia Lợi, đúng không?” Ba tôi hỏi thẳng, không để tôi kịp phản ứng
Thấy tôi im lặng hồi lâu, ông rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại và ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt quá đỗi bình thản, khiến tôi không thể nói dối.
“Chẳng phải con bé đã có chồng chưa cưới sao?”
Tôi mấp máy môi một lúc, nhưng lại không thốt ra được một thán từ nào để làm dịu bầu không khí của cuộc trò chuyện.
Ba tôi lại cúi đầu xuống lần nữa: “Đi đi, đi chuẩn bị đi. Lát nữa chúng ta sẽ lên đường.”
Bầu không khí bữa tối hơi kỳ cục, sảnh lớn của khách sạn chìm trong bóng tối, với những bức tường bằng gỗ tếch và những chiếc ghế màu rượu vang lóe lên ánh sáng mờ ảo.
Trên bàn ăn, ba mẹ tôi hỏi về sự nghiệp chính trị của Dương Gia Lợi, hoặc có lẽ đang cố tình hỏi về chính trị.
“Cháu thích làm quan chức không?” Câu hỏi của mẹ tôi tuy mộc mạc và thẳng thắn nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút ẩn ý và sắc bén.
Dương Gia Lợi đặt đũa xuống, nghiêm túc đáp: “Cháu nghĩ rằng mình có thể làm quan chức chính phủ.”
“Khi cháu là quan chức, đời tư của cháu sẽ được công khai, thậm chí sẽ khó mà giữ được sự riêng tư. Khi cháu cần phiếu bầu, cháu có thể…” Mẹ tôi cầm đũa chỉ vào những món ăn trên bàn, như thể chỉ ra những mối nguy hiểm chí mạng ở khắp nơi, “Vẫn luôn hoàn hảo không tì vết không? Không có điều gì không nên để người ta biết chứ?”
“Không phải gần đây dư luận đang xôn xao về hôn nhân đồng giới sao?” Ba tôi gắp một miếng gỏi đu đủ chua ngọt, ông không thích mùi vị của nó nên khẽ cau mày: “Đảng Nông dân nghĩ thế nào về điều này?”
Tôi cảm nhận được là Dương Gia Lợi hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nở nụ cười đúng mực như thể cô ấy đã sẵn sàng: “Đảng Nông dân phản đối điều này.”
“Như vậy thì xem ra Chủ tịch Dương cũng không đồng ý rồi.” Ba tôi nói với giọng bình thản, không hề ngạc nhiên.
Chúng tôi đều im lặng.
“Chuyện này cũng không dễ đâu.” Cuối cùng, mẹ tôi đưa ra kết luận.
Sau bữa tối, chúng tôi lại trở lại sảnh lớn với ánh sáng lờ mờ.
“Chúng con… chúng con đi dạo phố một lát, được không ạ?”
“Đi đi!” Ba tôi liếc nhìn mẹ tôi, mẹ tôi phất tay nói: “Sau một tiếng nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây nhé.”
“Đừng đi quá xa, chú ý an toàn đấy.”
“Vâng.”
Tôi nắm tay Dương Gia Lợi rời đi.
Trên đường phố Yangon, cái nóng ban ngày đã tan biến, thay vào đó cảm giác mát rượi.
Những sạp hàng quần áo, mũ nón giày dép sạp báo, sạp trầu cau quen thuộc đã được bày ra.
Khi ra đến đường lớn, tôi buông tay cô ấy ra.
“Hình như hiện giờ rất hiếm thấy những quầy bán trầu cau ở Đài Loan.” Tôi nhìn đường phố rực rỡ muôn màu và nói.
Dương Gia Lợi gật đầu. Cô ấy nắm lấy tay tôi và nhắc tôi cẩn thận đừng giẫm phải hố đất.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô ấy, tôi cúi đầu để ý đường đi:”Các cậu cảm thấy Yangon thế nào?”
“Ừm… ở đây có rất nhiều người nước ngoài thì phải?”
“Nửa thế kỷ bị cô lập và bị cai trị, cậu có thể tưởng tượng rằng nơi đây đã từng có trường đại học tốt nhất và cửa hàng bách hóa lớn nhất ở châu Á không?”
“Cậu học giỏi lịch sử nhỉ.” Dương Gia Lợi nói với giọng bùi ngùi cảm khái.
“Nhà của cậu là ngói Đài Loan được bảo tồn đấy thôi.” Tôi cho rằng Dương Gia Lợi đã rất khiêm tốn khi nói như vậy.
Nhưng không ngờ là, cô ấy lắc đầu nói: “Tôi không thích đồ cổ. Tôi giữ chúng lại là bởi vì tôi nghĩ rằng sẽ có người thích chúng.”
Tôi ngẩn người, hai chân như đóng đinh tại chỗ. Dương Gia Lợi mỉm cười kéo tôi đi sát ven đường để không bị xe máy phía sau bấm còi suốt.
“Tôi muốn đến thăm chùa Shwedagon ở Yangon.” Cô ấy lẩm bẩm: “Tôi nhớ mô hình mà mình đã thấy ở nhà cậu, tôi muốn xem hình ảnh thật.”
“Ngày mai nhé, ngày mai chúng ta sẽ đi đến đó.”
“Ừ.” Dương Gia Lợi nở nụ cười ngọt ngào với tôi. Tôi rất muốn hỏi cô ấy, bây giờ chúng tôi là gì của nhau, và tương lai nên làm thế nào?
Có điều, tôi không mở miệng được.
Tôi không muốn phá vỡ cảm giác này, tôi không làm được, lại càng không nỡ.
Mẹ kiếp, tôi đúng là đồ hèn nhát.
Đột nhiên tôi không muốn đi dạo phố nữa: “Chúng ta trở về thôi!”