Ngày thứ hai, mới sáng sớm ngày ra, chúng tôi đã đội cái nắng như thiêu như đốt, đi bộ từ khu vực trung tâm thành phố Yangon đến mục tiêu trên tấm bản đồ.
“Chúng ta nên mua một chai Dagon.” Dương Gia Lợi liên tục lau mồ hôi.
“Dagon à?” Tôi biết tủ lạnh trong nhà có rất nhiều bia Dagon, ba tôi rất thích uống một chai mỗi khi về nhà.
“Trời nóng quá.” Dương Gia Lợi cầm tờ quảng cáo du lịch phe phẩy quạt.
“Chùa Shwedagon kia rồi.” Tôi chỉ về phía trước, sắc vàng kim lấp lánh như đèn ne-on đủ màu.
Nhiều người dân địa phương ngồi khoanh chân, còn người nước ngoài thì nhìn xung quanh giống như chúng tôi.
“Thật hoành tráng!” Chúng tôi ngẩng đầu nhìn tòa tháp vàng sừng sững cao chọc trời dưới ánh nắng, thật là chói mắt.
“No shoes.” Người bán hàng rong ngoài điện thờ cầm một túi nhựa đi tới. Tôi vội lùi lại hai bước, kéo Dương Gia Lợi lại, cởi ba lô xuống.
“Ba tôi đã dặn là nhớ mang theo túi.”
Bước chân trần trên sàn như thể bị nướng chín, chúng tôi nhìn nhau vài lần và nhảy loi choi như con khỉ, rồi cười phá lên.
Chúng tôi bước vào chính điện thờ Phật, bỗng nhiên có một nhà sư đi tới gần.
“Để tôi dẫn hai cô đi thăm quan một vòng.” Nhà sư nói bằng tiếng Anh, ngữ điệu rất tự nhiên. Tôi và Dương Gia Lợi đưa mắt nhìn nhau.
Đây là hoạt động tham quan chùa Shwedagon sao? Trong lòng tôi hơi nghi hoặc.
“Nhanh lên!” Nhà sư trầm giọng thúc giục.
Chúng tôi đành phải đi theo anh ta. Anh ta dẫn chúng tôi đi thẳng một mạch từ bên ngoài vào trong, quá trình ở giữa đều rất gấp rút, với những lời giới thiệu vội vàng: “Chiếc đồng hồ lớn Maha Ganda này đã bị người Anh đánh cắp trong thời kỳ thuộc địa.”
“Chùa này có tảng đá in dấu chân Phật.” Nhà sư nói. Tôi nhìn thấy có người múc nước từ dấu chân bằng thìa nhỏ để uống.
“Ở đây, các cô có thể thấy những viên đá quý trên đỉnh chùa Shwedagon lấp lánh với nhiều màu sắc khác nhau.”
Đang đi, nhà sư chợt dừng lại, nghiêm túc nói: “Tôi không có tiền, nhưng tôi muốn cúng dường Đức Phật. Các cô cũng công đức đi.” Anh ta nói với giọng không cho phép từ chối.
“Chúng tôi đã trả tiền vé rồi! Năm nghìn kyat đấy! Chúng tôi đã cúng dường cho Đức Phật rồi!” Tôi phản đối.
“Vẫn chưa đủ.” Lần đầu tiên nhà sư không nói nhỏ nhẹ, có lẽ đây mới là giọng điệu thật sự của anh ta.
“Không, tôi thấy như vậy là đủ rồi.” Tôi cố gắng tranh luận cho ra lẽ, nhưng rõ ràng là chẳng có tác dụng gì.
“Các cô không biết là Yangon vừa xảy ra động đất sao? Các cô còn sống, đây ân đức của Phật Tổ. Các cô không nghĩ rằng mình nên biết ơn Phật Tổ sao?”
“Các cô phải để tôi giúp các cô truyền đạt đến Phật Tổ.”
“Chúng tôi chỉ còn từng này tiền thôi.” Dương Gia Lợi ngăn tôi tranh cãi với anh ta, và lấy ra một nghìn Đài tệ từ trong túi.
Nhà sư không hài lòng ra mặt, nhưng vẫn cầm lấy và nhét vào khe hở dưới bệ tượng Phật.
“Chúng ta cầu nguyện đi!”
Sau khi cầu nguyện, nhà sư không tiễn chúng tôi. Chúng tôi tự quay trở lại cổng đền.
Tôi và Dương Gia Lợi thoáng nhìn nhau, rồi cùng bật cười, có cảm giác hai chúng tôi đã bị coi là hai con cừu béo ngốc nghếch: “Lượn một vòng nữa nhé?”
“Ừ.”
Chuông lớn, dấu chân và bảo thạch. Tôi chợt cảm thấy việc hành hương hơi hoang đường, nhưng nhờ vậy mà tôi như trút bỏ được gánh nặng.
“Cậu uống Dagon khi nào thế?”
Dương Gia Lợi không ngờ là tôi lại hỏi câu này. Cô ấy còn chưa trả lời thì tôi đã thay cô ấy trả lời trước: “Tối qua cậu đã uống bia với ba tôi à?”
Dương Gia Lợi nở nụ cười ngây ngô đúng kiểu “Ôi, sao lại bị phát hiện rồi”.
Cô ấy nói: “Tôi tưởng là cậu đã ngủ rồi chứ.”
“Đúng là tôi đã ngủ rồi.” Tôi nhún vai: “Nhưng lại chợt nghĩ, tại sao cậu biết nhãn hiệu bia tươi đó chứ?”
“Có lẽ Đức Phật đã khai sáng cho tôi.” Tôi tinh nghịch nháy mắt vài cái. Dương Gia Lợi cũng nghịch ngợm chắp tay trước ngực.
“Cậu và ba tôi đã nói gì vậy?”
“Không có gì.” Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi, cô ấy lại đổi giọng: “Cậu nói cho tôi nghe một chút về kế hoạch tương lai của cậu đi!”
Nhóm người da trắng phía trước rời đi. Chúng tôi chậm rãi di chuyển đến “vị trí ngắm cảnh tốt nhất”, nhìn những viên đá quý lấp lánh. Có lẽ cảnh tượng này khiến tôi lóa mắt nên tôi buột miệng hỏi: “Vậy kế hoạch của cậu là gì?”
Có tôi trong kế hoạch của cậu không?