Ánh mắt Dương Gia Lợi chợt lóe vẻ tán thưởng, nhưng tôi vẫn bắt được.
Cô ấy nói: “Đúng vậy, cho nên người dân vùng này rất bài xích việc để người khác vào ở.”
“Nếu để họ chọn thì sao?”
“Ý cậu là gì?”
“Nếu như để người dân lựa chọn ai có thể vào ở thì sao?” Tôi nháy mắt mấy cái, không giấu được vẻ đắc ý: “Như thế sẽ trở thành ‘lựa chọn’ của họ.”
“Điều này thì có gì khác nhau?” Anh chàng đi guốc mộc khịt mũi khinh thường: “Đây chính là ‘cố vấn’ mà Thị trưởng tìm tới sao?”
Anh ta còn nhấn rất mạnh hai chữ “cố vấn”. Mẹ kiếp!
“Tôi đã hiểu đại khái rồi!” Phó thị trưởng gật đầu lia lịa, và cười rất thoải mái.
“Hiểu cái gì chứ!” Anh chàng đi guốc mộc tiếp tục phản bác, còn tôi chỉ cười khẩy.
Đây có lẽ là sự khác biệt về IQ! Tuy tôi không nói ra nhưng hy vọng vẻ mặt của tôi đã giúp tôi biểu đạt điều đó.
Phó thị trưởng cười ngây ngô, lại và cơm đầy miệng.
“Tâm lý chủ động và bị động sẽ có cảm giác khác nhau.” Dương Gia Lợi xoa dịu bầu không khí, nhìn tôi và nói: “Chắc cậu không chỉ có mỗi ý tưởng này đâu nhỉ?”
Tôi đảo mắt, rất không hài lòng với cách cuộc họp này diễn ra, tất nhiên là ngoại trừ các món ăn.
Tôi thật sự không muốn tiếp tục nói, nhưng tôi vẫn còn mắc nợ Dương Gia Lợi.
“Cô nàng ngu xuẩn này thì có ý tưởng gì hay ho chứ!” Anh chàng đi guốc mộc nói: “Làm ơn đi, cô ta…”
“Chúng ta cũng có thể tìm một vài youtuber tới đây quay phim, đây chắc chắn sẽ là một hoạt động tuyển chọn rất đặc sắc!” Tôi ngắt lời tên guốc mộc ngu ngốc: “Điều này có thể được sử dụng như một công cụ quảng cáo, để những người tới tham gia hoạt động tuyển chọn sẽ nhiệt tình hơn. Sau khi những hoạt động của họ trong thị trấn thu hút được sự chú ý thì sẽ thúc đẩy được du lịch của cả vùng.”
“Cô mơ mộng hão huyền quá đấy! Mẹ kiếp! Đúng là người của Trung ương có khác! Nằm mơ cũng thực hơn chúng tôi. Cô nói cái gì hả? Youtuber á? Rốt cuộc cô có hiểu đây là đâu không? Chết tiệt! Nơi này là thị trấn Ngũ Phúc! Cô ra khỏi Nghi Lan và nói rằng mình đến từ thị trấn Ngũ Phúc, mọi người sẽ lập tức nói rằng ma núi tới rồi! Ma núi đây!” Tên guốc mộc ngu ngốc giận dữ ném đũa đứng dậy.
“Anh tức giận cái gì hả?” Tôi đập bàn, bây giờ thế nào, muốn thi xem ai to tiếng hơn sao?
“Người ta gọi ma núi thì anh tự cho rằng mình là ma núi à? Anh có tư cách gì mà tức giận? Anh đã thử cố gắng chưa? Anh đã làm được việc gì để người ta nhìn anh với ánh mắt khác chưa?” Tôi chỉ vào mặt anh ta và mắng to: “Anh chỉ biết gào ầm ĩ ở đây là có thể khiến họ không gọi anh là ma núi sao?”
Tôi lại ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi cầm đũa lên, không thèm nhìn anh ta mà quay đầu khiêm tốn hỏi Dương Gia Lợi: “Rốt cuộc cái tên giả bộ mình là The Beatles này bị làm sao vậy? Anh ta cảm thấy mình lập dị sẽ nổi tiếng sao? Hay đây là điều mà thị trấn Ngũ Phúc các cậu muốn làm để thu hút sự chú ý?”
“Đủ rồi!” Dương Gia Lợi đưa mắt ra hiệu, Phó thị trưởng liền kéo anh chàng đi guốc mộc lại. Dương Gia Lợi kéo khuỷu tay tôi: “Dì Phương, làm phiền dì dọn dẹp nhé, tôi dẫn Tâm Nghi ra ngoài một lát.”
“Cậu làm gì đấy hả?” Vừa đi ra ngoài, tôi lập tức hất tay cô ấy ra.
Tôi đi rất chậm trên con đường đất gồ ghề, cảm thấy tức giận vì Dương Gia Lợi không đứng ra chỉ trích tên ngu ngốc đi guốc mộc, mà chỉ kéo tôi ra ngoài.
Hơn nữa, câu “đủ rồi” là có ý gì? Cô ấy đe nẹt tôi sao?
Dương Gia Lợi hung dữ với tôi!
Ngay cả cô ấy cũng cho rằng tôi quá hung hãn sao? Những gì tôi nói rõ ràng sự thật. Thế nào? Cô ấy nghĩ rằng tôi không quan tâm đến cảm xúc của những người trong thị trấn của họ ư?
Nếu muốn nghe mấy lời êm tai thì đừng tìm tôi! Cô ấy cho rằng tôi thích dậy từ sáng sớm rồi ngồi xe lửa tới đây để chịu tội sao?
Tôi thật sự cảm thấy không đáng cho mình, trong lòng thầm nghĩ, Kim Tâm Nghi, đồ ngu ngốc nhà mày!
“Đi thôi!” Dương Gia Lợi đứng phía trước ngoắc tay với tôi.
“Đi đâu?” Tôi đá một viên đá: “Tôi muốn về nhà!”
“Tôi dẫn cậu đến chỗ tôi ở.” Cô ấy đi tới kéo tay áo tôi: “Tôi còn trồng cà chua đấy.”
“Cậu trồng cà chua?” Tôi trợn to mắt: “Vẫn sống chứ?”
“Chắc vậy!” Cô ấy nhún vai, kéo tôi đi sóng vai nhau trở lại xe.
Tôi mở cửa ghế sau, cô ấy thoáng nhìn tôi.
“Tôi ngồi ghế sau không được à?” Tôi nói với giọng đốp chát.
Dương Gia Lợi lắc chìa khóa, vẻ mặt khó hiểu: “Sao không ngồi ghế trước?”
“Không muốn nhìn thấy mặt cậu.”