Dương Gia Lợi không nói gì, chúng tôi chỉ lặng lẽ lên xe, sau đó lái xe qua những con đường quê.
Những bông lúa xanh nhú lên khỏi bùn lầy nhắc tôi nhớ ra rằng mùa xuân đã thật sự bắt đầu, nhưng trong lòng tôi lại chẳng có chút màu xanh nào cả.
Một lát sau, tôi cảm thấy tốc độ xe chậm lại, rồi dừng lại trước biệt thự độc lập.
Dương Gia Lợi cầm điều khiển từ xa mở cánh cửa trượt bằng thép không gỉ. Sân trước là nền bê tông mới tinh và bằng phẳng, bên cạnh còn có một vườn rau quá mức sạch sẽ, không hề có dấu hiệu trồng trọt.
Tôi xuống xe, quan sát một lượt, xung quanh khoảng trăm dặm mới có nhà dân.
“Gâu gâu…” Một con chó trắng lớn nhảy ra.
“Á!” Tôi lùi lại một bước.
“Lỗ Lỗ! Lại đây!” Dương Gia Lợi đậu xe và đi xuống. Con chó nhào về phía cô ấy. Cô ấy bình thản xoa đầu nó.
“Cậu nuôi chó à?” Tôi không tài nào tưởng tượng được một người có tính hay soi mói như cô ấy sẽ nuôi một con chó. Hơn nữa còn là một con chó lớn lông trắng. Việc này cần bao nhiêu thời gian chứ?
“Ừ, Lưu Chí Minh tặng.” Dương Gia Lợi ngồi xổm xuống, xoa đầu và cổ con chó: “Đây là Tiểu Kim, là bạn của chị, là bạn đó!”
“Ồ.”
“Ở đây quá vắng vẻ, Lưu Chí Minh nói rằng nuôi thêm con chó sẽ an toàn hơn.” Cô ấy đứng lên, con chó bắt đầu sửa vài mấy tiếng, dường như muốn thể hiện sự ngang ngược của mình.
“Ồ.” Tôi cũng đồng ý là nuôi chó sẽ an toàn hơn. Có điều rất phiền phức! Lưu Chí Minh mua một con chó đắt tiền như này, chắc chắn là muốn ngăn chặn ảo tưởng của những người khác đối với Dương Gia Lợi đây mà. Đúng là một tên đàn ông đầy mưu mô!
“Đây là chó Samoyed đúng không? Trắng quá đi!” Tôi ôm lấy đầu Lỗ Lỗ, vuốt mạnh mấy cái. Đôi mắt dễ thương của nó cứ nhìn tôi chằm chằm, sau đó cười nhếch cả mép.
“Gâu gâu…”
“Thật đáng yêu!”
“Ừ, đừng để nó đi vào nhà, cứ để nó chạy ở bên ngoài ấy!” Dương Gia Lợi mở cửa, có vẻ như cánh cửa này không hợp với ngôi nhà cho lắm, hiển nhiên là mới được lắp thêm.
Sau khi đi vào, tôi để giày ở huyền quan, đẩy cánh cửa gỗ cũ ký có gắn thêm vải thưa ra.
Tường đã được sửa sang lại, màu sơn rất mới nhưng vẫn còn sót lại một hàng gạch hoa kiểu cũ của Đài Loan.
“Cái này!” Tôi lập tức nhảy đến bức tường trước sô pha, quỳ trên sô pha có tầm mắt vừa với hàng gạch đẹp này.
“Gạch men ư!” Tôi kêu lên, đưa tay chạm vào bề mặt gồ ghề của bông sen đỏ trên đế ngoài màu xanh lục, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Gia Lợi. Cô ấy đang cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, cười nói: “Uống cà phê không?”
“Không.” Tôi thích thú nhìn gạch men, mặc dù bề mặt lồi lõm giống nhau, nhưng sau khi được vẽ màu thủ công và nung lên, màu sắc cũng sẽ có chút khác biệt.
“Uống một chút đi!” Dương Gia Lợi dừng lại một lát rồi nói: “Trông cậu chẳng có tinh thần gì cả.”
“Ờ.” Đối diện ghế sô pha chính là quầy bar phòng bếp, tôi nhảy xuống ghế sô pha, đi tới ngồi lên ghế ở quầy bar.
“Sự kết hợp giữa truyền thống và hiện đại của cậu ở đây hay thật đấy!” Tôi nhìn máy pha cà phê tự động trên quầy bar. Phía bên kia cũng là một căn phòng có cửa gỗ, loại cửa gỗ kiểu cũ bốn cánh có thể di chuyển, cửa không đóng, tôi có thể nhìn thấy bên trong có một bàn hội nghị lớn.
“Uống thử đi, hạt cà phê của Đài Loan đây.” Dương Gia Lợi bưng cốc cà phê nóng hổi đến trước mặt tôi.
Một sự yên tĩnh rất thoải mái.
“Diệp Trọng Tân không phải là một anh chàng xấu.”
“Ai cơ?” Tôi thổi cốc cà phê.
“Là anh chàng vừa cãi nhau với cậu đó.” Dương Gia Lợi cũng rót cho mình một cốc, sau đó ngồi xuống đối diện tôi.
“Diệp Trọng Tân? Tên gì mà xấu thế?” Đột nhiên tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều.
Cô ấy bất lực vỗ vào cánh tay tôi.
“Làm sao?”
“Tên của anh ta là do bà ngoại anh ta đặt, hy vọng anh ta có một cuộc sống mới.” Dương Gia Lợi nói với với giọng hồi tưởng: “Đây là cái tên rất có ý nghĩa.”
Tôi cầm cốc cà phê lên, không nói gì.
“Thị trấn Ngũ Phúc rất quan trọng đối với anh ta, chỉ là anh ta không biết làm thế nào để khiến nơi này trở nên tốt hơn.”
“Đây là nơi mà họ đã lớn lên, nếu có thể thì không ai muốn rời đi cả.” Dương Gia Lợi nhấp một ngụm cà phê: “Nhưng vì điều kiện kinh tế, mọi người đều phải đến thành phố lớn làm việc kiếm sống.”
Tôi đặt cốc cà phê xuống: “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”
“Hả?” Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi.
“Tôi là mẹ anh ta à? Tại sao tôi phải chịu đựng tính khí nóng nảy và sự bất bình của anh ta?”
“Hôm nay tới đây, tôi đến đây để đưa ra lời khuyên, để giúp đỡ đó! Bất kể đề xuất của tôi có phù hợp với các cậu có hay không, thì mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, nhưng thái độ của các cậu là sao? Tôi không có nghĩa vụ phải chịu đựng những cảm xúc đó.”
Vẻ mặt của Dương Gia Lợi lập tức sụp đổ.
Thật nực cười! Có lẽ cô ấy cho rằng như vậy là có thể tống khứ tôi đi, kể bừa một câu chuyện cảm động là tôi phải chịu đựng sự vô lễ của người khác sao?
Cứ như thể là tôi đã trở thành thủ phạm vậy.
Thật hài hước!
“Tôi muốn về.”
Lần này, Dương Gia Lợi không giữ tôi lại, còn cà phê thì vẫn quá nóng, tôi vẫn chưa uống được.
Tại sao tôi không học được rằng khi đặt tay lên lửa nóng thì nên nhanh chóng rút ra, giống như cô ấy chứ?
Tôi muốn bị đốt cháy thành tro thì mới bằng lòng sao?