- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 17: Tôi sẽ không tha thứ cho cô ấy
Chúng tôi nhanh chóng trở lại xe lần nữa, tôi thậm chí còn không kịp chào tạm biệt Lỗ Lỗ.
Tôi vẫn ngồi ở ghế sau, lần này tôi dứt khoát nhắm mắt lại, coi như là mắt điếc tai ngơ.
Vì vậy sau khi xe chạy được một lúc, mới phát hiện đã chạy lên đường cao tốc.
“Cậu làm gì thế?”
“Gì cơ?”
“Sao cậu lại đi lên đường Tuyết Trụy?”
Dương Gia Lợi nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Đưa cậu về.”
Tiễn tôi trở về sao? Đưa tôi đến trạm xe lửa là được rồi mà!
Tôi mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Giống như lúc trước, Dương Gia Lợi luôn cảm thấy mình làm gì cũng đúng.
Giống như năm ấy, chúng tôi mới lên năm hai đại học, mọi thứ đều rất mới mẻ. Sau khi vượt qua thời kỳ ngây thơ của năm nhất đại học, chúng tôi vất vả lắm mới xin ở cùng phòng ký túc xá với hai người chị em tốt khác, thì Dương Gia Lợi lại nói cô ấy muốn ở một mình.
Như vậy thì cũng đã đành, dù sao cô ấy cũng không thích ồn ào, chúng tôi cũng có thể thông cảm được. Cô ấy để trống giường của mình trong phòng ký túc xá, tự mình thuê một căn phòng ở bên ngoài, chúng tôi cũng không cần phải tìm thêm người khác nữa. Người ta là đại gia có tiền, chúng tôi còn có thể nói được gì chứ?
Sinh nhật cô ấy năm đó, tôi và Vương Chân Y cùng nhau chuẩn bị rất lâu. Chúng tôi còn cất công cắt giấy dán dây trang trí lên trần nhà, cùng nhau chạy đến câu lạc bộ nấu ăn mượn lò nướng làm chiếc bánh gato. Tuy trông không đẹp mắt, nhưng Vương Chân Y ăn thử miếng bánh gato nướng cháy nhỏ thừa lại, tấm tắc khen không ngớt.
Tôi viết thiệp mua quà. À, ngoài món quà mà các bạn cùng phòng góp tiền mua chung, tôi còn chuẩn bị một phần quả nhỏ.
Đó là một viên đá nhỏ hình giọt nước rất đẹp, người bán gọi nó là “nước mắt của nàng tiên cá”, thích nhất là tinh thể màu xanh lam chuyển động không theo quy tắc trong lưu ly, vừa thần bí lại vừa hấp dẫn, giống như thế giới mà tôi muốn trải nghiệm cùng với Dương Gia Lợi.
Sáu giờ tối, chúng tôi hẹn cô ấy trở lại ký túc xá. Ba người chúng tôi phấn khởi cầm pháo mừng, chỉ còn chờ cô ấy mở cửa tiến vào.
“Chúc mừng sinh nhật!” Tôi và Vương Chân Y cùng nâng chiếc bánh gato, vừa cười vừa hô to.
Dương Gia Lợi rất ngạc nhiên. Điều này hoàn toàn có thể lý giải được, cô ấy bị giật mình, đây chẳng phải là hiệu quả mà chúng tôi muốn sao?
“Ồ, cảm ơn mọi người.” Cô ấy cười gượng gạo.
Nhóm chúng tôi vốn líu ríu ồn ào cũng im lặng đi.
“Ăn bánh gato không!?” Tôi chủ động phá vỡ sự trầm lặng: “Tôi với Chân Y cùng nhau làm đấy.”
Dương Gia Lợi nhìn chiếc bánh chúng tôi mang ra: “Tôi ăn no rồi.”
“Cám ơn các cậu đã tổ chức sinh nhật cho tôi.” Cô ấy áy náy nói: “Thật ra tôi còn có chút việc, lát nữa tôi phải đi.”
“Tùy cậu!” Tôi tức giận không thể tả, đặt luôn chiếc bánh lên bàn học của mình.
Vương Chân Y kéo cánh tay của tôi, tôi hất tay cô ấy ra, cô ấy đành phải lấy quà của mình ra tặng cho Dương Gia Lợi.
Những người khác cũng nói với Dương Gia Lợi mấy câu, sau đó cô ấy rời đi luôn.
“Làm sao vậy!”
Một lát sau, cô ấy nhắn tin cho tôi hỏi có muốn ăn khuya hay không. Tôi không muốn để ý đến cô ấy, cô ấy lại gọi điện thoại tới.
“Cậu làm gì thế!” Tôi sợ quấy rầy đến người khác học hành, bèn cầm điện thoại đi ra ngoài ký túc xá.
“Mì tôm vị bò kho của Xuyên Kỷ ngon lắm.” Dương Gia Lợi cầm túi nhựa đỏ trắng đan xen xuất hiện ở sảnh chính.
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy và cúp điện thoại, gằn từng chữ một với cô ấy.
“Tôi, ăn, no rồi!”
“Tôi đi làm công tác phục vụ cộng đồng từ sớm.”
Tôi mở túi ra, có bánh khoai môn mà tôi thích.
“Ở đó, tôi thấy một bà cụ, bà ấy cố gắng làm việc hơn nửa đời người, cho con ra nước ngoài học hành, kết quả bọn họ lại không phụng dưỡng bà ấy.” Dương Gia Lợi nói: “Bà ấy cũng không oán giận, chỉ nói rằng thật ra hồi còn trẻ bà ấy muốn làm nhà ngoại giao, nhưng bởi vì bà ấy là nữ giới, người nhà cảm thấy phụ nữ không cần phải quá ưu tú, vì thế bà ấy không có cơ hội được học hành.”
“Tôi rất khó chịu.”
“Cho nên tôi không có tâm trạng tổ chức sinh nhật.”
“Được rồi! Dù sao cậu cũng là người làm việc lớn mà! Cậu dứt khoát đi ứng cử làm Tổng thống luôn đi! Để mọi người đều biết, rằng phụ nữ cũng có thể rất ưu tú.”
Dương Gia Lợi mỉm cười, là kiểu cười muốn xoa dịu tôi, và tôi cứ như vậy tha thứ cô ấy.
Nhưng không phải là hôm nay.
Tôi xuống xe, cô ấy không hạ cửa sổ xe xuống.
Tôi đi vào trong sân nhà, vừa mới bước vào nhà, thì xe của Dương Gia Lợi đã mau chóng rời đi.
Cô ấy rời đi không hề do dự.
Tôi sẽ không tha thứ cô ấy