- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 18: Điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải thích cậu
“Vương Chân Y!”
“Gì thế?”
“Uống rượu không?”
“Cậu làm sao vậy! Đến thời kỳ mãn kinh à?”
“Mẹ kiếp, cậu mới đến thời kỳ mãn kinh.”
“Được rồi, để tôi giải quyết xong việc đã, cậu muốn ăn gì? Tôi mang rượu đến à?”
Tôi cúp điện thoại, lấy hết rượu đặt trong tủ kính ra bày trên kệ bếp, sau đó cầm báo trải ra trên bàn trà ở phòng khách, rồi nghịch mô hình chờ Vương Chân Y đến.
Cô ấy không để tôi phải chờ lâu. Hôm nay, phần đuôi bộ tóc ngắn xinh đẹp của cô ấy cố định thành gợn sóng nhìn bằng keo xịt trông rất đẹp ,trong tay cầm một bịch lớn đầu vịt Đông Sơn.
Cô ấy đá đôi giày cao gót ra. Làn gió cuốn theo khi cô ấy bước khiến tôi ngửi được mùi nước hoa của cô ấy.
“Chết tiệt, cậu đổi nước hoa rồi à?” Bình thường không phải Vương Chân Y không hay dùng loại nước hoa ngọt ngào mang theo chút cám dỗ này sao?
“Mẹ kiếp! Hôm nay là thứ Bảy thì phải? Cậu đi đâu vậy?” Tôi lại chú ý tới chiếc áo khoác dệt len màu vàng với chiếc áo sơ mi thắt nơ đẹp mắt, hơi lộ ra xương quai xanh, trông có phần quyến rũ, và chiếc quần ống rộng bay bổng của cô ấy. Đúng là lên đồ rất xịn.
“Vừa rồi, bà đây đi hẹn hò đấy, cậu có biết không?” Vương Chân Y tức giận dí tay vào trán tôi: “Cậu phá hủy nhân duyên của bà đây, cậu định bù đắp kiểu gì hả?”
“Thật hay giả thế!” Tôi ôm trán kêu to: “Vương Chân Y cậu đi xem mắt à?”
“Thật ra là tôi đi tìm bạn tình đó! Sao nào?”
“Mẹ kiếp!” Tôi bất ngờ vỗ lưng cô ấy: “Vương Chân Y! Thật hay đùa vậy?”
“Tôi nói cái gì cậu cũng tin à!” Cô ấy vỗ vào trán tôi: “Tôi còn thích cậu đấy!”
“Ha ha!” Tôi cười lớn, sau đó hai chúng tôi sóng vai đi vào phòng khách: “Mùi nước hoa của cậu thơm thật!”
“Vườn hoa bí mật của Hermes, tôi thì thấy nó hơi ngọt quá!” Cô ấy nhún vai: “Có lẽ thích hợp với cậu hơn.”
“Cậu ngồi trước đi, tôi đi pha rượu.” Tôi bỏ lại Vương Chân Y ở phòng khách rồi đi vào phòng bếp.
“Cậu bớt pha chế cho tôi mấy loại rượu kì lạ đi! Pha nghiêm túc cho tôi!” Tôi ngửi thấy mùi đầu vịt Đông Sơn mà cô ấy mở túi ra.
Thơm quá! Động tác của tôi cũng thêm nhanh hơn.
“Yên tâm! Tôi rành loại rượu thêm nước quả lắm!”
Tôi rửa sạch tất cả nguyên liệu rồi lấy ra một tô thủy tinh lớn, sau đó đổ rượu, rượu rum vào, lại cho thêm một ít nước chanh và nước thơm.
Dù sao đây cũng là món tủ của tôi.
“Này, cậu đi xem mắt thật à?” Tôi bưng rượu ra, áy náy hỏi.
“Chứ còn gì nữa!” Vương Chân Y múc một muỗng rượu, rót vào ly của mình: “Ê, cho ít đá nữa đi!”
“Hóa ra gần đây cậu đều bận đi hẹn hò sao?” Tôi chợt cảm thấy mình nên quan tâm đến cô bạn thân thiết của mình hơn.
“Sao bỗng dưng cậu lại quan tâm chuyện này thế?”
“Bởi vì tôi chẳng nghe thấy cậu nói gì cả. Tự dưng tôi cảm thấy tôi thật thiếu sót.”
Vương Chân Y rất hài lòng với độ lạnh của viên đá, cô ấy uống một hớp lớn như thể rất khát: “Sao đột nhiên cậu lại rủ tôi uống rượu vậy?”
Tôi đứng dậy, ném hai chiếc nệm xuống bàn trà: “Tôi đã gặp Dương Gia Lợi.”
“Đậu má! Thật hay giả thế! Không phải cậu chặn cậu ấy rồi sao? Cậu lại đi tìm cậu ấy à?” Vương Chân Y suýt nữa thì vịn mép bàn nhảy dựng lên bóp cổ tôi.
“Không phải tôi đi tìm cậu ấy.” Tôi ngồi xuống, tức giận cầm một miếng cổ vịt lên gặm: “Tình cờ gặp lại mà thôi.”
“Tình cờ à? Tình cờ con khỉ! Thế tại sao tôi không thể tình cờ gặp được Huyên Bân hả?”
“Cậu còn nhanh hơn cả đi đầu thai ấy.”
“Chết tiệt!” Vương Chân Y rất tức giận: “Tình cờ gặp được thì tình cờ gặp được thôi, nhưng trông cậu lúc này chẳng giống ‘tình cờ gặp được” chút nào.”
“Dù sao cậu ấy cũng đã giúp tôi hoàn thành một việc, sau đó muốn tôi đến Nghi Lan giúp cậu ấy…”
“Cậu đi luôn à?”
Tôi yên lặng cúi đầu uống rượu.
“Sau đó cậu ta lại khiến cậu đau lòng khổ sở.” Vương Chân Y thở dài, lắc ly rượu của mình: “Kim Tâm Nghi, nói cho cậu một chuyện, không đúng, tôi hỏi cậu một câu, tại sao cậu lại đi giúp cậu ấy?”
“Trả ơn chăng?”
“Trả ơn à, cậu dư thừa tình cảm thế sao? Tôi còn là Hamtaro (*) à!”
(*) Tên một bộ truyện tranh của Nhật Bản.
Tôi bật cười, rót đầy ly rượu của mình: “Là Momotaro (*), được chưa?”
(*) Momotarō là một câu chuyện cổ dân gian về người anh hùng nhỏ tuổi của Nhật Bản. Tên của cậu bé có nghĩa là Cậu bé quả đào, một tên phổ biến dành cho bé trai ở Nhật Bản.
“Cậu muốn cậu ta thích cậu.” Vương Chân Y nói rất thẳng thắn.
“Cậu hy vọng cậu ấy nhìn thấy sự xuất sắc của cậu!”
“Cậu biết là cậu rất xuất sắc, cậu ấy cũng biết điều đó, nhưng như vậy thì sao?”
“Muốn cậu ấy hiểu tấm lòng của cậu, đồng thời cảm động, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải thích cậu đã!”
“Điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải thích cậu, bằng không tất cả chỉ là phí công mà thôi.”