Có điều, tại sao anh ta lại biết việc tôi dùng xe công vụ?
Tôi bỗng ngẩng đầu lên, Phó Bồi Mỹ nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt u ám đến mức dữ tợn: “Dù sao thì cô cũng quen biết chủ tịch Dương mà.”
“Vậy thì sao?” Giọng điệu của tôi rất lạnh lùng.
“Tôi không giống như cô, tôi không có gì hết, tôi cần phải dựa vào chính mình để đi lên.”
Thế giới ồn ào náo động đột nhiên rời xa tôi, một giây trước tôi còn là người giỏi giang được chào đón nhất phòng làm việc, còn bây giờ mọi người đang xem chuyện cười của tôi.
Tôi bị thuyên chuyển, từ trung ương xuống một trấn nhỏ “chó ăn đá gà ăn sỏi” ở Nghi Lan.
Nhìn vẻ đoan trang, sợ sệt mím môi giả vờ làm thánh nhân của Phó Bồi Mỹ, tôi sẽ không bao giờ tỏ ra yếu thế ở trước mặt cô ta.
Tôi hừ mũi, huơ văn kiện thuyên chuyển công tác trong tay: “Vậy cô cứ từ từ mà bò đi!”
“Để tôi xem, sau khi tôi chạy khắp Đài Loan này một vòng, cô có thể bò tới đâu?”
“Tốt nhất là cô đừng làm tôi thất vọng!”
Sau đó, tôi ra khỏi phòng làm việc, hoặc có lẽ là tôi đã bỏ chạy.
Đầu óc tôi rất hỗn loạn, tôi cứ như vậy bị thuyên chuyển, trong khi bản thân hoàn toàn không sai.
Tôi không làm sai nhưng lại bị phạt nặng. Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao? Rõ ràng là tôi dốc lòng dốc sức muốn làm việc nghiêm túc mà. Tại sao không ai nhìn thấy sự nỗ lực của tôi, không ai coi trọng những gì tôi đã làm? Tại sao tất cả mọi người đều muốn kéo tôi xuống?
Tại sao loại tiểu nhân như Hàn Húc Đông lại có thể làm được cục trưởng Cục du lịch chứ?
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Lại còn bị ghi tội vào lí lịch, lí lịch của tôi có vết bẩn, có lẽ sau này không thể trở lại trung ương làm việc, trò đùa bẩn gì thế này?
“Kim Tâm Nghi!” Chiếc RAV 4 màu đen quen thuộc xuất hiện, Dương Gia Lợi thò đầu ra: “Lên xe đi!”
Tôi phớt lờ cô ấy, tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, còn đúng lúc tôi thảm hại nhất nữa. Chết tiệt, tôi xị mặt, cầm túi xách đi tiếp.
“Lên xe.” Dương Gia Lợi dừng xe lại ở phía trước, chặn đường tôi.
Nhìn vẻ cứng rắn của cô ấy, tôi chợt hiểu ra là bây giờ mình đã bị xem như là thuộc phe của Chủ tịch Dương, nhưng Hàn khốn kiếp vẫn thuyên chuyển tôi đi nơi khác.
“Cậu đã biết rồi à.”
Cô ấy mím môi rồi nói: “Ba tôi đã nói với tôi.”
Tôi quay đầu sang chỗ khác không muốn nói chuyện.
“Ông ấy cần sự ủng hộ của Cục trưởng Hàn.” Giọng nói của Dương Gia Lợi mang theo sự áy náy.
“Chủ tịch cũng không nợ tôi điều gì.” Tôi kìm nén bản thân, tôi không cần sự đồng tình của cô ấy: “Chủ tịch không nợ tôi, là do tôi không nói rõ ràng mối quan hệ với Chủ tịch, thậm chí còn lợi dụng điều này để cậy thế bắt nạt người khác.”
“Phiền cậu tránh ra đi.” Tôi thật sự không muốn dính dáng gì đến cô ấy nữa. Dương Gia Lợi, thực sự đừng đến bên cạnh tôi vào lúc này được không? Người tôi không muốn gặp nhất hiện tại chính là cô ấy đấy.
“Cậu chuẩn bị đi, cuối tuần này tôi đến giúp cậu dọn nhà.” Cô ấy xuống xe kéo tôi lại.
“Dọn nhà ư?” Tôi trợn mắt: “Tại sao tôi phải dọn nhà?”
“Chẳng lẽ cậu muốn đi làm bằng tàu điện à? Nơi này cách thị trấn Ngũ Phúc quá xa.”
Chúng tôi đã giằng co giữa đường hơi lâu, phía sau đã có người ấn còi.
Dương Gia Lợi vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ ý định: “Lên xe! Nhanh lên nào!”
Cuối cùng tôi vẫn lên xe, vì đã quá mệt mỏi với việc tranh cãi.
“Chủ Nhật này cậu rảnh chứ?” Dương Gia Lợi nổ máy xe.
“Tôi còn chưa nói là mình sẽ chuyển nhà mà.” Tôi mạnh miệng quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Lệnh điều chuyển công tác đã gửi xuống, nếu tôi không muốn đi thì tôi phải làm đơn xin đi nơi khác, hơn nữa còn cần tên sự đồng ý của tên Hàn khốn kiếp.
“Cậu không muốn đi à?”
“Tôi không nghĩ ra tôi có lý do gì để rời đi hết.” Tôi bĩu môi, vừa mới nói là sẽ giữ một khoảng cách với cô ấy, tôi không muốn vì việc tư mà bỏ việc công.
“Đó là nơi mà cậu có thể thỏa sức làm việc.”
“Ha ha.”
“Tôi sẽ là cấp trên của cậu.” Dương Gia Lợi nói, cứ như thể đây là một sự kiện lớn vậy.
“Ồ.” Đây chính là lí do mà tôi không muốn chuyển đi đấy.
Nếu tôi không muốn chấp nhận sự sắp xếp này, có lẽ tôi sẽ phải nghỉ việc. Tôi có thể làm được điều đó không?
Dương Gia Lợi không nói thêm gì nữa. Sau khi đến nơi, bởi vì tâm trạng của tôi không tốt nên tôi không thèm nhìn cô ấy, định bụng mở cửa rời đi luôn.
“Kim Tâm Nghi.” Cô ấy gọi tôi lại.
“Tới chỗ tôi đi.” Ánh mắt Dương Gia Lợi rất thẳng thắn và mạnh mẽ, giống như đang lập lời thề cả đời: “Tôi sẽ không để cậu phải chịu uất ức.”
“Chỉ cần không phạm pháp, tất cả mọi chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm.”