Buổi tối hôm ấy, tôi cảm thấy mình cần phải trò chuyện với ai đó. Tôi không dám tìm Vương Chân Y, vì thế tôi gọi cho mẹ mình.
“A lô? Mẹ, mẹ có nghe thấy con nói không?”
“Có, mẹ có nghe thấy!” Đầu dây bên mẹ tôi rất ồn, nên tôi phải nói to hơn.
“Mẹ, mọi người đào đất thế nào rồi?”
“Cũng ổn rồi, gần đây mẹ không có đi xuống nữa, mà đào đá ở phía trên. Ha ha, thời tiết nóng lắm, ba con vẫn đang nghịch đất bên dưới. Con thì sao? Công việc có ổn không? Gia tộc viện bảo tàng mà con nói lần trước đã xong chưa? Có lẽ Viện nghiên cứu Trung ương của bố mẹ sẽ đi tham quan một lượt đấy.”
Tôi im lặng một lúc, vò đầu bứt tóc: “À, con bị điều đến thị trấn Ngũ Phúc ở Nghi Lan rồi.”
Mẹ tôi thoáng sửng sốt: “Đó là nơi nào?”
“Con cũng không biết nữa. Hình như là một thị trấn nông nghiệp.”
“Không phải con đang làm ở Cục du lịch ư?”
“Chết tiệt, Cục trưởng Hàn là đồ chẳng ra gì”
“Kim Tâm Nghi! Nói chuyện đàng hoàng.”
“Anh ta cái gì cũng làm quá lên, đã nói sai số còn không chịu sửa lại, rồi còn đổ hết mọi chuyện lên đầu con! Mẹ, mẹ biết không, anh ta còn muốn ra tranh cử chức Thị trưởng đấy! Mẹ kiếp, loại người chẳng biết làm gì như vậy, chỉ giỏi uống rượu chém gió mà cũng muốn ra tranh cử Thị trưởng!”
“Có lẽ sợ rằng sau này ra tranh cử Thị trưởng sẽ có vết nhơ chăng? Nếu anh ta ra tranh cử, con nhất định sẽ bầu cho đối thủ của anh ta!” Tôi căm phẫn đấm vào gối mấy cái.
“Con không đến mức bị chuyển đến một thị trấn hẻo lánh như vậy chứ?” Nhận ra tôi không vui, mẹ tôi nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết: “Hay là con đến đây đào đất với mẹ đi?”
“Ha ha, đề nghị này có thể suy xét ạ.” Tôi ôm gối cười lăn lộn trên giường.
“Thị trấn Ngũ Phúc là nơi thế nào? Con có muốn đến đó không?”
Tôi ngập ngừng, vò tóc nói: “Dương Gia Lợi là Thị trưởng ở đó!”
“Ồ, Tiểu Dương à, lâu rồi không gặp con bé, con bé đã kết hôn chưa?”
“Chắc là chưa!”
“Con muốn đến giúp con bé à?” Mẹ tôi không hỏi tôi là có muốn hay không mà nói thẳng là tôi muốn sao?
“Con không biết.” Tôi bĩu môi, lẩm bẩm.
“Trước kia, sao hai đứa lại cãi nhau vậy?”
“Cậu ấy chỉ biết làm việc của mình, không hề quan tâm đến bất cứ ai cả! Thật khó chịu.”
“Nhưng, nó sẽ là một Thị trưởng tốt, có phải không?”
“Có lẽ vậy!”
“Không phải con luôn thích cảm giác là một công chức làm những việc có ý nghĩa sao? Có một cấp trên tốt là điều vô cùng quan trọng.”
“Con đã có câu trả lời rồi, đúng không?”
***
“Này, Vương Chân Y, tôi đã bỏ thêm gấp đôi gấp ba sữa vào cà phê đấy!” Tôi bưng cốc cà phê với vẻ nịnh nọt.
Cô ấy cầm lấy cốc cà phê, khịt mũi nói: “Gấp ba lần thì sao? Ngực tôi đủ lớn rồi.”
“Mẹ kiếp!” Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, bằng phẳng, còn bộ ngực căng phồng của Vương Chân Y như đâm vào tim tôi.
Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, rồi nở nụ cười.
“Không tức giận nữa à?” Tôi cúi mặt xuống, cô ấy đẩy mạnh mặt tôi ra: “Đương nhiên là tớ vẫn còn tức giận rồi, đồ vô dụng nhà cậu.”
“Ôi chao, tớ cũng không muốn thế mà! Nhưng tớ cũng không thể làm gì với điều lệnh điều chuyển này, được chưa hả?”
Tôi cũng ấm ức lắm đây.
“Ai bảo cậu không đối phó được mấy ả ‘bitch’ bên cạnh!”
“Làm sao tớ biết cô ta sẽ gây rắc rối cho tớ chứ!”
“Tại cậu quá ngu ngốc!” Vương Chân Y giơ ngón tay dí vào trán tôi. Tôi vừa hét lên vừa đánh cô ấy. Khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt của cô ấy, tôi trở lại trước tủ quần áo, ngẩn người nhìn nó.
Cảm giác cái gì cũng cần, rồi lại cảm thấy chẳng cần gì cả.
“Cậu còn muốn đóng thùng hả? Cậu sắp xếp như vậy thì tới đến đời mục thất cũng chưa xếp xong!” Vương Chân Y đặt cốc cà phê xuống, bất mãn kêu lên khi thấy tôi ngẩn tò te.
“Ừ!” Tôi uể oải đáp, chỉ cảm thấy tương lai đầy tăm tối.
“Lần này cậu biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Làm thế nào cái gì?”
“Làm thế nào với Dương Gia Lợi đó!”
“Tôi biết rồi!” Tôi gật đầu thề thốt, vỗ ngực hứa hẹn: “Cậu ấy sẽ là một cấp trên tốt.”
“Hi vọng là như vậy.” Vương Chân Y từ chối cho ý kiến.