Vào Chủ Nhật, khi Dương Gia Lợi vừa xuống xe và nhìn thấy Vương Chân Y, tôi có cảm giác cả hai người họ đều lùi lại một bước.
Cảm giác này khó có thể diễn tả bằng lời được.
Tôi mặc kệ hai người họ, và chuyển đồ ra khỏi nhà.
“Cậu…” Dương Gia Lợi lên tiếng trước.
“Tôi đến giúp Kim Tâm Nghi chuyển nhà.” Vương Chân Y đúng là nói thừa, không phải giúp tôi chuyển nhà thì cô ấy đang làm gì ở đây? Tổng vệ sinh chắc?
“Hai người các cậu còn đứng đó làm gì vậy?” Tôi không nhịn được mà hét lên, lúc này họ mới quay đầu lại. Dương Gia Lợi nhận lấy thùng giấy của tôi, còn Vương Chân Y thì đi vào trong lấy hành lý.
“Cậu ấy cũng sẽ đi cùng à?” Sau khi chuyển đồ lên thùng sau xe, Dương Gia Lợi chợt hạ thấp giọng và chỉ về phía Vương Chân Y đã đi vào trong nhà, chỉ để lại cho chúng tôi một bóng lưng.
“Không, Cậu ấy chỉ giúp tôi đóng gói đồ đạc mà thôi.” Tôi nói với vẻ mặt chê bai Dương Gia Lợi là đồ ngốc: “Cậu ấy đi cùng chúng ta thì trở về kiểu gì?”
“Ừ.”
“Kim Tâm Nghi, cậu có muốn dọn đồ không hả?” Vương Chân Y hét lên, tôi liền cun cút nghe lời, đi vào sắp xếp đồ đạc, lúc đi ra lại thấy Vương Chân Y và Dương Gia Lợi đang đứng cạnh nhau, tạo ra một bầu không khí nói chuyện kỳ lạ.
“Các cậu đang nói chuyện gì thế?”
Vương Chân Y quay đầu lại trước: “Đang nói sao mà cậu đần vậy, ngay cả chiêu này cũng trúng.”
“Tôi không đần nhé!” Tôi tức giận đến mức giậm chân.
Cô ấy nhếch miệng cười, đưa tay vỗ đầu tôi, tôi tức tối hất tay cô ấy ra.
“Tuần sau tôi lại đến thăm cậu.”
“Thị trấn Ngũ Phúc thật sự hẻo lánh lắm.” Tôi cảnh báo cô ấy: “Tốt nhất là vài ngày nữa cậu hãy đến, nếu không lái xe chạy qua chạy lại rất mệt mỏi.”
“Được.” Tâm trạng của Vương Chân Y có vẻ như rất tốt.
Dương Gia Lợi ngồi vào ghế lái, tôi siết tay Vương Chân Y: “Tôi đi đây.”
“Nhớ kỹ, đừng nổi cơn thú tính nhé!”
“Mẹ kiếp, cậu mới nổi cơn thú tính!”
Hôm nay Dương Gia Lợi yên lặng lạ thường.
Tôi không khỏi liếc nhìn cô ấy mấy lần.
Cô ấy vẫn chải đầu rất gọn gàng, hôm nay là kiểu tóc đuôi ngựa linh động chứ không búi lên hoàn toàn.
Tôi tựa đầu lên cửa kính xe, đầu cũng nghiêng ngả theo sự lắc lư của chiếc xe.
“Đừng dựa đầu như vậy, hỏng đầu thì làm thế nào bây giờ?” Giọng nói của Dương Gia Lợi không giấu được ý cười: “Trước đây khi ngồi xe buýt, lúc nào cậu cũng ngủ thế này.”
“Vậy sao?”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Sau đó sẽ bị đụng một cái thật mạnh rồi tỉnh lại, còn biết nhìn quanh xem bên cạnh có ai để ý không.”
“Đừng nhớ mấy chuyện vớ vẩn ấy chứ!”
“Cậu có đói không?”
“Hình như hơi đói.” Tôi cúi đầu thoáng nhìn bụng mình.
“Bọn mình ăn chút gì đó ở khu vực thành phố Nghi Lan trước nhé?”
“Được thôi!”
“Ừ.” Tôi nhìn thấy nụ cười nhẹ của Dương Gia Lợi.
Sau khi đi qua hai đèn đỏ nữa, cô ấy nhìn phía trước và nói: “Tình cảm của cậu và Vương Chân Y vẫn luôn… Hai cậu vẫn luôn giữ liên lạc à?”
“Ừ!” Nhưng nghĩ đến việc không giữ liên lạc với Dương Gia Lợi sau khi Dương, tôi sợ rơi vào tình thế lúng túng nên không nói chi tiết.
“Bây giờ cậu ấy đang làm gì?”
“Cậu ấy làm việc ở một công ty thương mại quốc tế.” Tôi nhăn mũi: “Công việc rất ổn. Cậu ấy còn nói rằng nếu tôi không thích làm công chức thì có thể đến đó làm trợ lý của cậu ấy. Cậu ấy muốn che chở tôi!”
“Không cần.”
“Hả?”
Dương Gia Lợi trả lời quá nhanh lại quá thô lỗ, khiến tôi hơi khó hiểu.
“Cậu không cần đến chỗ cậu ấy.” Cô ấy cau mày, không biết nên nói là cô ấy nghiêm túc hay đang tuyên bố điều gì đó: “Cậu làm công chức rất vui vẻ, cứ tiếp tục làm công chức đi. Có tôi đây rồi.” Cô ấy nói câu này rất nhẹ nhàng, khiến tôi cũng xem như là có người chống lưng.
Tôi khẽ ồ lên một tiếng, lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Sự quyến rũ đột ngột, ngang tàng lại đầy quan tâm của Dương Gia Lợi thật sự rất khó chịu, nhất là là khi tôi hoàn toàn không nhận ra được, cô ấy thật sự…
Tôi gãi những vết lõm ở cửa xe bên cạnh để đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân. Khuôn mặt tôi in trên kính xe, tôi cảm thấy mặt mình vừa nóng bừng vừa đỏ hồng.
Nhịp tim chết tiệt giống như nhịp điệu rất lớn vang lên bên tai tôi.
Kim Tâm Nghi, mày hãy tỉnh táo lại đi, Dương Gia Lợi chỉ coi mày như chị em thôi, ok?
Dù sao cô ấy chính là người như vậy, thích nói những lời như thế này.
Đừng có nghĩ lung tung, không nên vì mấy câu nói của cô ấy mà rối rắm, mày vẫn là mày, mày đừng thích cô ấy nữa.