“Họ trở về rồi! Họ trở về rồi!”
Tôi nhìn thấy dì Phương dẫn một nhóm người cao tuổi, các chú các bác đang đứng trước cửa biệt thự của Dương Gia Lợi.
“Sao mọi người lại tới đây hết vậy?” Tôi căng thẳng nhìn về phía cô ấy, chuyện này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì mà tất cả mọi người đều đến tìm Thị trưởng thị trấn vậy?
“Dương Gia Lợi? Có chuyện gì thế?”
Cô ấy lắc đầu, vẻ mặt của cô nói cho tôi biết rằng cô cũng không biết gì.
Mọi người vẫy tay về phía xe của chúng tôi, Dương Gia Lợi lái xe rất chậm, còn kéo kính xe xuống để chào họ. Tôi cũng hạ cửa kính xe. Bởi vì mọi người vẫy chào tôi rất nhiệt tình nên tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc rụt cổ lại và vẫy tay một cách mất tự nhiên.
Thế là, tôi bỗng nhiên trở thành một siêu sao hoàn toàn không phù hợp với thân phận của mình.
“Ôi chao, đây là tiểu thư thành phố sao?”
“Cháu gái tôi trông cũng như vậy.”
“Lão Hoàng, ông làm như thể tôi chưa nhìn thấy cháu gái nhà ông bao giờ ấy, giống đâu mà giống! Rõ thật là…”
“Họ Trần kia, ông nói cho rõ ràng, ông có ý gì hả?”
“Chào mọi người!”
“Có chuyện gì thế?” Dương Gia Lợi dừng xe lại trước cửa sắt của ngôi nhà.
“Tôi dẫn mọi người đến đón cô Kim đấy! Tiểu Kim từ thành phố lớn đến giúp chúng ta. Chúng ta phải nhiệt liệt chào đón cô ấy chứ”
“Đúng, đúng! Quả là một cô gái hiếm có!”
Dương Gia Lợi mở cửa xe, mỉm cười nhìn những người dân thị trấn đang huyên náo. Tôi cũng thận trọng vịn khung cửa bước xuống xe. Dì Phương liền nắm tay tôi, vừa mở miệng đã khen ngợi không ngớt: “Nhìn Tiểu Kim của chúng ta mới lanh lợi làm sao, còn cất công từ Đài Bắc tới giúp thị trấn Ngũ Phúc chúng ta nữa chứ! Thị trấn của chúng ta đúng là là có phúc!”
Tôi cười ngây ngô, không biết nên đáp lại thế nào.
Tôi không tự nguyện tới giúp họ, mà là bị cách chức, được chưa hả?
“Để tôi xem cố vấn đến từ Đài Bắc tài giỏi thế nào.”
“Là cố vấn đấy.”
“Cố vấn thì sao?”
“Có cố vấn thì thanh niên của thị trấn chúng ta sẽ quay trở lại à?”
“Tất nhiên, tất nhiên là sẽ trở lại rồi! Nếu không thì mời cố vấn để làm gì?”
“Vậy chúng ta sẽ mở cửa để người nơi khác vào ở thật sao?”
“Đây cũng là người từ Đài Bắc đến đấy thôi, như thế có ổn không?”
“Họ Trần kia! Chẳng lẽ ông không tin tưởng tiểu Phương sao? Tiểu Phương nhìn người rất chuẩn nhé.”
“Tránh đường! Tôi muốn mang vài thứ cho Tiểu Kim, đừng cản đường tôi!”
“Đúng đúng, tôi mang theo gạo nhà trồng được.”
“Khoai lang này của tôi ngon lắm!”
“Cà chua của tôi cực kỳ ngọt!”
“Lần sau tôi bắt con gà đến cho cô bồi bổ. Thị trưởng cũng vậy, sao ăn mãi không béo lên chứ? Thật là…””
“Cảm ơn mọi người, đây là công việc của tôi mà.” Tôi hốt hoảng nhìn một đống nông sản. Tôi thế này là đang nhận hối lộ sao? Không được, tôi là công chức chính trực: “Nhưng mà…”
“Cảm ơn mọi người, tối nay tôi không cần phải lo lắng chuyện mua thức ăn nữa rồi.” Dương Gia Lợi cướp lời: “Xin lỗi, trưởng phòng Kim cất công từ Đài Bắc đến đây, cô ấy còn có rất nhiều tin tức cần tìm hiểu. Tuần sau chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp thị trấn, đến lúc đó sẽ thông báo với toàn dân kế hoạch mới nhất, đồng thời lắng nghe ý kiến của mọi người. Các vị thấy có được không?”
Sau khi trò chuyện một hồi, mọi người mới giải tán, có vài người đi xe gắn máy, có người đi xe ba bánh, còn có mấy người cùng nhau đi bộ.
“Tôi ở ngay phía trước, có thời gian thì tới chơi nhé!”
“Vâng.” Tôi ngơ ngác đứng đó, vẫy tay chào mọi người. Dương Gia Lợi đặt một túi đồ lớn lên xe: “Sợ rồi hả?”
“Làm gì có.” Ánh mắt tôi dừng lại ở túi thức ăn.
Dương Gia Lợi chú ý tới, cô ấy bèn giải thích: “Nếu cậu không nhận, người dân trong thị trấn sẽ cảm thấy cậu đang làm cao, chút thức ăn này không đáng gì đâu.”
Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, nhìn cánh cổng sắt mở ra. Dương Gia Lợi chuẩn bị lên xe lái xe vào trong.
“Trưởng phòng… Khoan đã, tôi trở thành trưởng phòng khi nào vậy?”
“Cậu không phải là ái tướng của tôi sao? Mong được chỉ bảo nhiều hơn.” Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ: “Trưởng phòng Kim.”