Tôi nhìn quanh căn phòng một lượt, hành lý còn ném ở trên sàn nhà, chưa sắp xếp lại, chỉ mở ra lấy quần áo ngủ để thay.
Căn phòng dành cho tôi trong biệt thự của Dương Gia Lợi có một chiếc giường đôi, bàn đọc sách, và một chiếc ghế sô pha đơn rất thoải mái. Thậm chí còn có một cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tôi kéo rèm cửa ra, bầu trời dường như lấp lánh những vì sao. Tôi mở hé cửa sổ, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, tôi nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran. Hình như Lỗ Lỗ đã ngủ, nên không nghe được tiếng của nó.
Dưới ánh trăng, xa xa thấp thoáng bóng cây và những hàng cây trồng thẳng hàng ngay lối.
Tôi cảm thấy tất cả những thứ này thật xa lạ, bầu không khí trong lành mát mẻ khiến tinh thần tôi phấn chấn.
Trời đã khuya lắm rồi, tôi nghĩ đến những ánh mắt mong chờ và dò xét của người dân trong thị trấn. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu công việc mới, tôi không biết mình có thể làm tốt hay không.
Cốc cốc…
“Vào đi.”
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Dương Gia Lợi một tay giữ nắm đấm cửa, nửa người trên tựa vào khung cửa.
“À, thưởng thức cảnh đêm.”
Cô ấy nhướng mày, buông tay nắm cửa ra: “Sao thế? Không ngủ được à?”
Cô ấy mặc một chiếc áo bông lớn, rộng thùng thình, không hiểu sao chiếc áo lại làm mờ đi đường cong của khuôn ngực nhưng lại khiến cô ấy trông càng gợi cảm hơn. Chiếc quần sooc bình thường lộ ra bắp chân trắng nõn.
Mẹ kiếp, cô gái này không thể ăn mặc như thế được. Định dụ dỗ người khác sao?
Tôi nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi vội vàng đóng cửa sổ lại, chỉ sợ Dương Gia Lợi đột nhiên ấm đầu chạy tới gần cùng tôi ngắm cảnh đêm.
“Tôi đang nhớ lại một bộ phim Mỹ.” Tôi trở lại bàn đọc sách, cầm máy tính lên, vén chăn chui vào: “Cậu biết loạt phim Tâm lý học tội phạm sắp kết thúc chưa?”
Tôi giải thích lí do vì sao đột nhiên mình xem phim truyền hình Mỹ, và nói tiếp: “Loạt phim truyền hình đó đã chiếu mấy chục năm rồi, cậu biết không, cảm giác như đã bỏ lỡ rất nhiều.”
“Ồ, đến mùa mấy rồi?”
“Mùa mười hai thì phải!” Tôi ôm máy tính dựa vào đầu giường, giả vờ mở video và mở tiếng.
Dương Gia Lợi liền đóng cửa phòng lại: “Tôi có thể xem cùng cậu không?”
“Cái gì?” Tôi còn chưa nhận được câu trả lời, cô ấy đã đã chen vào từ phía bên kia giường.
Động tác lên giường của cô ấy quá mạnh, bắp chân trần đụng vào mắt cá chân của tôi, hơi lạnh.
Tôi giả vờ bình tĩnh lật xem những bộ nổi tiếng, nhìn những tấm áp phích phim điện ảnh và truyền hình.
“Cậu không cảm thấy rất bi thương sao?”
“Cái gì?” Dương Gia Lợi thoải mái chỉnh lại cái gối ở hông, và thoải mái dựa vào.
“Tôi phát hiện nữ chính của rất nhiều bộ phim đều đang ở độ tuổi đẹp nhất, có thể là ba mươi, ba mươi lăm tuổi. Nhưng họ cũng già đi theo thời gian của phim, phim không hot nữa, dường như họ cũng mất đi cơ hội nổi tiếng theo sự biến mất của bộ phim.”
“Năm tháng thật sự không tốt đối với phụ nữ.”
Tôi nhìn về phía Dương Gia Lợi, mái tóc cô ấy buông xõa ngang vai, trông trẻ ra vài tuổi.
Mà, trái tim tôi có vẻ như cũng trẻ lại mấy tuổi, trở lại hồi tôi thích cô ấy.
“Được rồi! Cậu là ngoại lệ.”
“Cái gì?” Dương Gia Lợi hơi sửng sốt khi tôi đột ngột chuyển chủ đề.
“Cậu muốn xem cái gì?” Tôi không định tiếp tục dây dưa về vấn đề này. Tôi cũng không thể nói rằng, tôi cảm thấy cô ấy vẫn trẻ trung xinh đẹp, đúng không nào?
“Gần đây có gì hot không?” Cô ấy nhún vai: “Đã mấy năm rồi tôi không xem phim truyền hình.”
Tôi cuộn các trang để cô ấy nhìn cho rõ: “Hơn nữa cậu xem, bây giờ chúng ta cũng sẽ không tìm xem những bộ phim cũ nữa, không hiểu là vì sao.”
“Có lẽ là trào lưu chăng? Ti-vi cũng chỉ chiếu những gì phù hợp với trào lưu mà.”
“Xem cái này đi!” Dương Gia Lợi chỉ vào một bộ phim trinh thám.
“Được.”
Đây là một bộ phim nói về Cục điều tra tội phạm FBI. Hình ảnh của bộ phim rất ngầu, vừa bắt đầu đã cho nổ tung cả một tòa nhà rồi.
Dương Gia Lợi dựa vào vai tôi, bả vai tôi dựa vào vai cô ấy.
Trên người cô ấy có mùi hoa cỏ thoang thoảng. Đây chắc là mùi sữa tắm của cô ấy! Có khi không phải mùi hương cơ thể của cô ấy, bởi vì tôi cũng vừa mới dùng loại sữa tắm đó.