Dương Gia Lợi đột nhiên nhìn tôi, tôi còn tưởng rằng việc mình cố ý hít mũi ngửi mấy cái đã vạch trần hành vi biến thái này.
“Cậu có để ý bộ phim FBI này không? BOSS của cô ấy là một người phụ nữ tài ba, thành viên trong đội có người Ả Rập, có người lập hồ sơ tội phạm là phụ nữ Mỹ gốc Phi. Cậu có thể cảm nhận được là bộ phim này đang cố gắng rập khuôn hình ảnh, hoặc là giới hạn khả năng của mỗi người.”
Tôi gật đầu, nghiêm túc đáp lại: “Đúng vậy, giống như những gì cậu đã nói, để đáp ứng xu hướng thời đại mà.”
Khung cảnh trong phim chuyển sang phòng thí nghiệm. Tôi nhìn nhân vật với mái tóc đen và đôi mắt đen trong phòng thí nghiệm.
“Có điều, nhà nghiên cứu khoa học này lại là người gốc Hoa.” Tôi bật cười: “Một người Hoa với bộ óc toán học thông minh.”
Dương Gia Lợi cũng cười, và xoa đầu tôi. Ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc rối bù của tôi, cảm giác đó quá mê người: “Đừng quấy rầy tôi, xem phim đi!” Tôi ngăn bàn tay cô ấy lại, nhưng không ngờ lại thuận theo cánh tay trượt xuống, cuối cùng biến thành giữ lấy các ngón tay cô.
Không biết có phải kẽ ngón tay vô cùng mềm mại hay không, cảm giác trơn bóng khiến tôi như dính vào một lớp hương mỏng thơm ngọt béo ngậy.
Chắc là Dương Gia Lợi đã bôi kem dưỡng da.
Tôi nghĩ mình đã ngây ra một lúc, nhưng nhanh chóng rút tay lại, giả vờ chỉnh lại vị trí của chiếc máy tính xách tay trên giường.
“Tay cậu lạnh quá, cậu có lạnh không?” Dương Gia Lợi ở sau lưng tôi cất tiếng hỏi: “Có cần tôi lấy thêm một cái chăn cho cậu không?”
“Không, có lẽ là do vừa rồi mở cửa sổ hóng gió!” Tôi cảm thấy gò má mình nóng bừng, hi vọng cô ấy không phát hiện điều gì.
Tôi đặt máy tính xách tay ra xa một chút, sau đó hai tay ôm lấy gối ôm, trong lòng thầm nghĩ, Kim Tâm Nghi, chẳng qua chỉ là chạm vào ngón tay mà thôi, mày hoảng hốt cái gì? Mày còn có thể ngủ trên bụng của Vương Chân Y đấy. Mày bình tĩnh lại, có được không? Chẳng qua chỉ là nắm tay thôi mà.
“Cậu không cần nói chuyện điện thoại với Lưu Chí Minh sao?” Để dời đi sự chú ý, tôi quyết định đổi chủ đề sang người mà tôi không muốn nhắc tới nhất.
Lần này, nhất định tôi có thể bình tĩnh.
“Tại sao tôi lại cần phải nói chuyện với anh ấy? Cậu muốn tìm anh ấy à?”
“Tôi tìm anh ta làm gì!”
“Hai người yêu xa như vậy, không cần liên lạc sao?”
“Tôi không cần phải điểm danh.” Dương Gia Lợi nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, nhưng có lẽ lại nghĩ rằng mình quá lạnh lùng, bèn nói thêm một câu: “Nếu có chuyện gì thì anh ấy sẽ gọi tới.”
“Cậu không gọi điện thoại cho anh ta à?”
“Thỉnh thoảng.”
Tôi ồ một tiếng dài, hơi kinh ngạc với câu trả lời của Dương Gia Lợi: “Xem ra tình yêu của người trưởng thành là như thế sao?”
“Cậu chưa từng yêu đương à?” Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Không phải việc của cậu.”
“Thật sao?” Dường như cô ấy cảm thấy câu hỏi của mình chưa cụ thể lắm: “Tại sao cậu không có bạn trai?”
“Nghiêm túc xem phim đi!” Tôi thẹn quá hóa giận.
Dương Gia Lợi liếc nhìn tôi một cái thật sâu, nhưng cũng thức thời không hỏi lại.
Thật ra, tôi cũng không biết bộ phim này đang nói về cái gì, chỉ vừa cảm nhận Dương Gia Lợi ở bên cạnh, vừa tự hỏi rằng rốt cuộc có thể cải thiện thị trấn Ngũ Phúc không?
Đổi mới hoàn toàn ư? Nếu cuối cùng tôi vẫn không thể làm được thì sao?
Dương Gia Lợi chắc chắn sẽ rất thất vọng về tôi thì phải! Thật ra, tôi cũng chỉ giỏi nói miệng, chứ việc thực hành thì dở tệ.
“Được rồi! Hết phim rồi.” Tôi nhanh nhẹn tắt máy, đặt lại máy tính lên bàn, Dương Gia Lợi cũng xuống khỏi giường.
“Nếu cậu đang lo lắng chuyện ngày mai đi làm, cậu nên biết rằng sẽ ổn thôi mà!”
Tôi còn hơi bất ngờ khi cô ấy sẽ khích lệ tôi như vậy: “Cậu quá tin tưởng tôi thì phải?”
“Tôi có lòng tin với cậu.” Ở bên kia giường, cô ấy nhìn tôi và kiên định nói: “Tôi vẫn luôn tin tưởng ở cậu.”
“Đây chính là vấn đề đấy. Cậu lấy đâu ra lòng tin với tôi thế.” Tôi thật sự muốn xông tới lay vai cô ấy để cô ấy tỉnh táo lại.
Dương Gia Lợi nhếch miệng cười, rồi đi ra cửa phòng, trước khi đóng cửa còn lẩm bẩm: “Ngủ ngon.”