Một trưởng phòng mà thậm chí còn chẳng có lấy một nhân viên dưới trướng.
Thứ Hai, tôi bước vào phòng làm việc. Đó là căn phòng rất lớn, chính là nơi mà lần trước tôi đã trải báo ăn cơm.
Tôi nhìn bộ bàn ghế bên cạnh, trên bảng hiệu là ba chữ “Diệp Trọng Tân”.
Tốt lắm, vậy là tôi thật sự có nhân viên thì phải?
Tôi kéo chiếc ghế cũ kỹ ra, nhìn chiếc bàn trống không, quả thật không biết phải bắt đầu từ đâu. Lúc này, Diệp Trọng Tân bước vào, chân đi guốc mộc, tóc vẫn chỉ có một búi, vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt thiếu ngủ của anh ta liền tươi tỉnh hẳn lên.
“Mẹ kiếp! Sao cô lại ở đây?”
Tôi hít sâu một hơi.
“Tôi bắt đầu làm việc ở đây từ tuần này.” Tôi cố nở nụ cười, lại hít một hơi thật sâu.
“Mẹ kiếp!”
Tôi đứng dậy để có tầm nhìn cao hơn, Diệp Trọng Tân quăng chiếc ba lô của mình lên chiếc bàn cạnh tôi.
“Thị trấn chúng ta có ưu điểm gì?” Tôi quyết định làm việc công.
“Làm quái gì có ưu điểm.” Diệp Trọng Tân trợn mắt.
“Tôi đang hỏi anh rất nghiêm túc đấy!”
“Mẹ kiếp, cô không hiểu tiếng người à? Đã nói là không có rồi mà!”
Trời ơi, nếu hôm nay tôi không mắng anh ta một trận ra trò…
“A Tân!” Phó thị trưởng đi đôi ủng đi mưa xuất hiện: “Bên Hoàng A Bá đang cần nhân lực, đi với tôi một chuyến đi!”
“Được!” Diệp Trọng Tân làm ra vẻ mặt đê tiện như được cứu: “Để tôi khỏi phải ở cùng văn phòng với một đứa ngốc.”
Phó thị trưởng mỉm cười thân thiện với tôi, sau đó nhanh chóng dẫn anh ta rời đi.
Tôi hít thở sâu một lần nữa, dường như toàn bộ “văn phòng thị trưởng” chỉ còn lại hai người.
Tôi gõ cửa phòng làm việc của Dương Gia Lợi.
“Đang bận à?” Tôi lúng túng khoanh tay nhìn phòng làm việc đơn giản của cô ấy.
So với phòng làm việc có một bộ sô pha nhỏ của Hàn khốn kiếp, phòng làm việc của Dương Gia Lợi chỉ hơn ở chỗ có một cửa sổ phía sau lưng, ánh nắng chiếu vào người cô ấy, cho người ta cảm giác đẹp đẽ như thể sau lưng cô ấy có ánh sáng.
“Cậu đang cười gì vậy?” Cô ấy ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu lên, nhìn tôi một cách khó hiểu.
“Không, vị trí cửa sổ ở đây được đấy.” Tôi thu lại nụ cười: “Diệp Trọng Tân đi ra ngoài với Phó thị trưởng rồi.”
“Ừ.” Dương Gia Lợi dường như đã quen với điều này: “Bình thường chúng tôi ở đây không có việc gì, kế hoạch làm homestay cũng chưa quyết định, nên chưa có việc gì làm.”
“Vậy tôi sẽ làm gì?”
Cô ấy khẽ nhếch miệng: “Giúp tôi lập bản kế hoạch nhé?”
Tôi đi vào phòng, kéo chiếc ghế gỗ trước bàn làm việc của cô ấy ra: “Tôi đã hỏi Diệp Trọng Tân rằng thị trấn Ngũ Phúc có ưu điểm gì, anh ta không chịu nói cho tôi biết.”
Nếu đã không mắng được, tôi liền tố cáo anh ta.
“Ừ, nói thật thì tôi cũng không biết.”
“Cậu nói nghiêm túc hả?” Tôi đỡ trán, xem ra việc này khó hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều, nhưng tôi lại đứng dậy cam chịu số phận: “Tôi cũng đi ra ngoài một lát! Ít nhất thì cũng phải biết thị trấn Ngũ Phúc trông như thế nào.”
Khi tôi vừa đi đến cửa, giọng nói của Dương Gia Lợi đã vang lên: “Tôi đi cùng cậu!”
“Cậu không bận việc à?”
Cô ấy đặt bừa tài liệu lên bàn, nở nụ cười nghịch ngợm: “Chúng không chạy được đâu.”
***
Dương Gia Lợi lái xe, chúng tôi đi một vòng quanh thị trấn, tôi đã phác họa một bản đồ đơn giản trong đầu.
Khu biệt thự của Dương Gia Lợi thuộc khu vực bên trái thị trấn, tòa nhà văn phòng nằm giữa thị trấn, là nơi dân cư tập trung khá đông đúc, còn lại là khu vực lẻ tẻ một hai hộ, khu vực lớn bên phải thị trấn gần như là bỏ hoang.
“Nhà ở khu vực này vẫn có người ở à?”
“Không.”
Tôi cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh: “Chúng ta có thể xuống xe, xem qua một lát được không?”
Dương Gia Lợi đậu xe, chúng tôi bước xuống.
Trước mỗi ngôi nhà gạch đỏ thấp lè tè có một cánh đồng rộng lớn, nhưng tất cả đều bỏ hoang.
“Giai đoạn đầu, chúng ta dùng khu vực này để thí nghiệm đi!” Tôi rất hài lòng nhìn khu đất trước mặt: “Sau khi sửa sang lại sẽ rất đẹp mắt đấy.”
“Vẻ mặt của cậu nói cho tôi biết rằng cậu còn cảm thấy thiếu gì đó thì phải?” Dương Gia Lợi chắp tay phía sau.