- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 28: Just like the old times
“Đúng vậy.” Tôi nhìn xung quanh một lượt, ngôi nhà thấp, cao không quá hai tầng, mặc dù không có cây cối xanh tốt, nhưng con đường trải nhựa đã được thay thế bằng đường đất, xa xa là những ngọn núi và rừng cây: “Đáng tiếc vẫn có cột điện.”
“Cột điện không tốt sao?”
“Đại lộ Kim Thành Vũ ở Hoa Liên không có cột điện.”
“Cậu muốn biến nơi đây thành một điểm tham quan sao?” Dương Gia Lợi nhanh chóng hiểu được ý đồ của tôi.
“Đương nhiên rồi!” Tôi ngẫm nghĩ: “Gần đây có di tích cổ nào không?”
“Di tích cổ à? Không có ngôi nhà nào được gọi là di tích cổ cả.”
“Kiến trúc cổ thì sao? Không nhất thiết phải được công nhận là di tích cổ, chỉ cần đủ đặc biệt là được.”
“Tôi không để ý.”
“Được rồi!” Tôi nhún vai: “Vậy tạm thời cứ thế đã.”
Ngôi nhà gỗ cũ kỹ khiến tâm hồn phiêu bạt của tôi rung động. Có khi nào bên trong sẽ có loại gạch hoa Đài Loan đặc biệt không, giống như loại gạch còn sót lại trong ngôi nhà của Dương Gia Lợi vậy?
Tôi phát hiện ánh mắt của cô ấy quá mãnh liệt: “Sao? Có vấn đề gì à?”’
Cô ấy lắc đầu.
“Ánh mắt cậu cứ là lạ.” Giống như tia laze vậy, thật đáng sợ.
“Cậu có muốn đi dạo không?”
“Có được không?” Mắt tôi sáng lên.
“Đi thôi!” Cô ấy nghiêng đầu bốn mươi lăm độ về phía đầu ngõ.
Được sự cho phép của cấp trên, tôi dẫn đầu đi trước. Nhìn vài món đồ mây tre đan, và những vật dụng nông nghiệp bằng gỗ, những câu đối xuân viết tay đã phai màu, mọi thứ dường như vẫn mang theo hơi thở của hai mươi năm trước.
Tôi quay đầu lại, ánh mắt Dương Gia Lợi sáng lấp lánh. Ánh mắt đó rất tập trung nhưng không nóng bỏng, giống như ánh mắt quan tâm của cha mẹ đang chăm sóc con cái của mình.
Just like the old times.
Cô ấy thường cùng tôi đi thăm các di tích cổ, chúng tôi sẽ cất công đến các khu cũ kỹ để dạo chơi, hoặc là các làng gia quyến quân nhân để trải nghiệm phong tục của các tỉnh khác.
“Cậu còn nhớ không? Trước kia chúng ta cũng thường xuyên đi thám hiểm như vậy.” Tôi dừng lại trước một cánh cửa gỗ đổ nát, bàn tay rất đê tiện muốn thử xem cánh cửa này có đột nhiên đổ sập xuống hay không: “Trước đây, chúng ta cũng thường xuyên đến những con ngõ cũ để chụp ảnh.”
“Tôi nhớ.” Dương Gia Lợi mỉm cười dịu dàng: “Cậu lúc nào cũng sáng mắt lên trước những thứ lịch sử đó.”
“Có quá lố như thế không?” Tôi quyết định lại một bước, cảm giác cánh cửa gỗ này không quá an toàn.
Dương Gia Lợi lẩm bẩm: “Lúc đó cậu rất xinh đẹp.”
“Càng nói càng phóng đại.” Tôi hi vọng rằng mình không đỏ mặt, nhưng rõ ràng là cô ấy không biết tiết chế, vẫn tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy mình thật mờ nhạt khi đứng bên cạnh cậu.”
“Dương Gia Lợi?” Tôi trợn tròn mắt, đây không phải là mức độ mà đỏ mặt có thể giải quyết được.
Hôm nay cô ấy bị người ngoài hành tinh bắt cóc hay là đã bị hoán đổi rồi? “Cậu muốn khích lệ trợ lý của mình thì cũng không cần phải như vậy đâu.”
Cô ấy cúi đầu đá mặt sàn, rồi chắp hai tay sau lưng đi về phía trước vài bước, và nói với một ngôi nhà trống không: “Tôi vẫn luôn muốn đuổi kịp bước chân của cậu.”
“Cậu luôn biết mình thích cái gì, muốn theo đuổi cái gì.”
“Tuy tôi không ghét chính trị, nhưng có vẻ như cũng không mặn mà cho lắm.” Cô ấy buông tay, quay đầu lại hỏi: “Cậu có nhớ một lần chúng ta đi làm công tác xã hội không?”
Tôi không trả lời, bởi vì có quá nhiều lần làm công tác xã hội, tôi hoàn toàn không biết cô ấy đang nói đến lần nào.
“Cậu nói với tôi rằng xã hội là trụ cột thứ ba, nặng nhất sau quốc gia và nền kinh tế.”
“Có những vùng quá khó khăn mà chính quyền trung ương ở quá xa để giúp đỡ.”
“Cậu nói rằng cậu muốn làm chút gì đó để thế giới trở nên tốt đẹp hơn.”
“Khi đó tôi đã nghĩ rằng, thế giới thật sự nên biết ơn sự tồn tại của cậu.”
“Cậu là lý do tôi tham gia chính trị.”
“Ờ…” Tôi bối rối, cũng biết rằng mình nên nói gì đó. Tôi có ảnh hưởng lớn đến vậy đối với Dương Gia Lợi sao, điều đó thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Tôi nhất thời muốn khóc, như thể một đứa trẻ tủi thân lâu ngày đột nhiên được khen. Hoặc có lẽ không phải là tủi thân, tôi có thể nghĩ rằng Dương Gia Lợi cũng hơi thích tôi?
Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười, ánh nắng chói chang khiến hai má tôi nóng bừng. Tôi không biết vẻ mặt mình lúc này trông như thế nào. Tiếng tim tôi đập thình thịch bên tai.
“Tôi cảm thấy rất vinh dự.”