“Sao vậy?” Vương Chân Y lo lắng xáp lại gần tôi.
“Tôi không biết.” Tôi bực bội nắm lấy điện thoại di động: “Dương Gia Lợi không biết đang nói cái gì.”
Tôi đứng lên đi hai vòng trong phòng: “Tôi nghĩ mình nên trở lại một chuyến, tôi cứ cảm thấy kỳ lạ.”
“Tôi đưa cậu về.”
Chúng tôi ra khỏi phòng, vừa đi đến phòng khách của homestay thì đột nhiên có tiếng ồn ào.
“Chính là cô ta! Chính là người phụ nữ đó.”
Một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ, đi giày cao gót màu đỏ, tô son đỏ chót lao về phía tôi như thể tên lửa: “Con đàn bà đê tiện này! Trần Phục Quốc ở đâu? Gọi anh ta ra đây cho tôi!”
Tôi lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách.
“Cô à, cô bình tĩnh lại đã, có được không?” Vương Chân Y đi tới ngăn bàn tay của người phụ nữ đang vung loạn xạ.
“Tại sao gái ngoan lại muốn đi làm người thứ ba chứ?” Cô ta gào thét: “Phá hoại gia đình người khác vui lắm phải không? Sao cô không đi chết đi!”
“Cô nói cái gì?” Vương Chân Y rất tức giận: “Cô mới đi chết đi! Cô làm cái gì thế hả! Điên à?”
Người phụ nữ đó chẳng những không nghe theo, mà thậm chí còn định vung tay đánh người. Một nhóm người tụ tập ngoài cửa cũng nhao nhao chen vào.
“Chính là cô ta đấy!”
“Chính là cô ta, sao trước kia tôi chưa từng gặp nhỉ?”
“Người thành phố là đồ hồ ly tinh! Loại đàn bà vô liêm sỉ!”
Lời nói của họ càng lúc càng khó nghe, tôi không định hỏi đầu đuôi nữa, mà quay sang nói với ông chủ đang lúng túng đứng ở quầy không biết làm thế nào: “Ông chủ, báo cảnh sát đi!”
“Họ muốn báo cảnh sát kìa!”
“Bây giờ người mắc lỗi còn hùng hồn như vậy cơ đấy.”
“Này! Gọi cảnh sát có phiền toái không?”
“Đừng báo cảnh sát!”
“Được! Báo cảnh sát đi! Chúng ta báo cảnh sát đi!” Người phụ nữ ngẩng đầu đồng ý: “Tôi nhất định phải tố cáo cô đã phá hoại gia đình người khác!.Cô có biết tôi là ai không?”
“Thật nực cười! Tại sao tôi phải biết cô là ai?” Vương Chân Y lấy điện thoại ra, khó chịu với ông chủ homestay còn đang lề mề không muốn gọi điện thoại.
“Cô ta là nhân viên mới tới của văn phòng thị trưởng đấy!” Đột nhiên có người chỉ vào tôi và nói với người phụ nữ đó: “Người được đồn là rất giỏi, làm cố vấn đấy. Cố vấn cái gì chứ!”
“Chó má, là đồ là hồ ly tinh thì có!”
“Nói năng cho cẩn thận!” Ánh mắt Vương Chân Y trở nên dữ tợn: “Tôi kiện các người tội phỉ báng đấy.”
“Muốn kiện thì kiện đi! Ai sợ ai chứ.”
“Cô là nhân viên văn phòng thị trưởng phải không?” Người phụ nữ chợt cười nhạt: “Cô không cần phải đi làm nữa.”
“Ai nói cô ấy không cần phải đi làm nữa?”
Tôi kinh ngạc nhìn Dương Gia Lợi từ cửa bước vào, trông đã thấm mệt, mái tóc thường được búi cao hiện giờ chỉ buộc kiểu đuôi ngựa thấp.
“Thị trưởng Dương!”
“Thị trưởng Dương, cô không thể bao che cấp dưới được!”
“Đúng vậy! Sao cô có thể để cấp dưới của mình làm chuyện điên rồ thế hả!”
“Để người trẻ tuổi làm Thị trưởng là không ổn rồi!”
“Không biết đảm đương! Không có trách nhiệm!”
Vương Chân Y đứng bên cạnh nghe vậy liền xắn tay áo, chuẩn bị lao lên. Tôi vội vàng kéo cô ấy lại.
“Thị trưởng Dương.” Người phụ nữ gọi trên Dương Gia Lợi với giọng điệu mỉa mai: “Cấp dưới tốt mà cô dẫn dắt đấy.”
Dương Gia Lợi nhìn đám người một lượt, rồi gật đầu chào hỏi ông chủ homestay.
Trong một khoảnh khắc, tôi bỗng cảm thấy rất sợ hãi. Dương Gia Lợi cần phải xử lý mọi chuyện ổn thỏa, cô ấy sẽ làm thế nào? Cô ấy sẽ xin lỗi sao? Cô ấy sẽ muốn tôi nói xin lỗi sao? Nhưng, tôi không làm điều gì. Cô ấy muốn tôi dàn xếp ổn thỏa sao?
Tôi không thể xin lỗi một cách khó hiểu như vậy.
Tôi nắm chặt tay Vương Chân Y, cô ấy khoác vai tôi, bình tĩnh bảo tôi đừng sợ.
“Tôi không biết những lời buộc tội của mọi người xuất phát đâu.” Dương Gia Lợi giải quyết việc chung không mang theo tình cảm.
“Cô nhìn cho rõ đi, ảnh chụp rất rõ ràng, đây không phải là cô ta thì là ai?”
“Nếu các người đã chắc chắn như thế, thì có thể kiện lên tòa.” Dương Gia Lợi thậm chí không thèm nhìn máy ảnh mà họ giơ lên: “Trước khi tòa án đưa ra phán quyết, chúng tôi hoàn toàn vô tội. Các người không có quyền công kích chúng tôi, công kích cấp dưới của tôi ở đây.”
“Nếu mấy người vẫn khăng khăng làm ầm ĩ, tôi đã mời cảnh sát chờ ở bên ngoài, họ có thể vào đây hòa giải bất cứ lúc nào.”
Đám đông bỗng xôn xao, liên tục nhìn ra bên ngoài để xem có cảnh sát nào ở đó không.
“Thị trưởng Dương, cô chắc rằng mình muốn đắc tội tôi vì một cấp dưới sao?” Người phụ nữ có vẻ như cũng bị ảnh hưởng bởi sự xôn xao đám đông làm ảnh hưởng, mà trở nên hơi bất an.
“Cô Chúc.” Dương Gia Lợi không hề nhíu mày: “Tôi không hiểu câu đắc tội trong miệng cô đến từ đâu. Tôi cho rằng tôi đang trợ giúp các cô làm rõ mọi chuyện, để tránh sau này có bất cứ vấn đề gì. Cô nên cảm ơn tôi mới phải.”