Cô Chúc khịt mũi một tiếng, đột nhiên gào to vào trong nhà: “Trần Phục Quốc, anh ra đây cho tôi!”
Cô ta không để ý đến sự khuyên can của ông chủ homestay, mà sải bước đi vào trong.
Dương Gia Lợi quay đầu lại nhìn tôi: “Các cậu đi về trước đi.”
“Về đâu?”
“Trở lại thị trấn Ngũ Phúc.” Dương Gia Lợi bổ sung một câu: “Ký túc xá của chúng ta.”
Nhìn đám người vẫn còn đứng chặn ở cửa, tôi hơi luống cuống.
Dương Gia Lợi nói với Vương Chân Y: “Cậu đưa cậu ấy đi trước đi!”
Vương Chân Y kéo tôi định đi, tôi bèn quay lại hỏi Dương Gia Lợi: “Còn cậu thì sao?”
Cô ấy cố nở nụ cười: “Tôi còn chút việc phải làm.”
“Đi nhanh đi!” Vương Chân Y dẫn tôi rời khỏi đây. Mặc dù trong đám đông vẫn còn có người ồn ào, nhưng chúng tôi vẫn thuận lợi rời đi.
“Gâu gâu gâu…”
“Lỗ Lỗ, đây là bạn chị.” Tôi xuống xe đỡ lấy chú gấu Bắc Cực nhỏ chạy tới.
“Oa, con chó này đáng yêu quá đi!” Lỗ Lỗ mở to mắt nhìn chúng tôi. Vương Chân Y không thể cưỡng lại được nó.
“Ừ! Lỗ Lỗ rất đáng yêu.” Tôi ôm lấy cơ thể ấm áp của nó trong vòng tay, cảm thấy an ủi phần nào, dường như cũng xua đi nỗi bực dọc vì chuyện hoang đường hôm nay.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Tôi ôm Lỗ Lỗ: “Tớ không biết, tớ vẫn cảm thấy rất khó hiểu.”
Vương Chân Y đứng bên cạnh tôi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ có người không muốn cậu ở lại thị trấn Ngũ Phúc?”
Tôi nhìn cô ấy, Lỗ Lỗ liếm lòng bàn tay tôi, giống như đang an ủi.
“Tôi không biết.” Có lẽ là vậy, thị trấn Ngũ Phúc không chào đón tôi.
Nghĩ tới đây, tôi chợt cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Nơi này cũng không phải là khu vực giao tranh quân sự, sao lại xảy ra chuyện phức tạp thế chứ!” Vương Chân Y nóng nảy nhặt một hòn đá trên mặt đất lên rồi ném ra ngoài: “Lại còn bài xích người thành phố nữa chứ.”
Lỗ Lỗ chạy theo hướng viên đá bay đi. Tôi đứng yên tại chỗ, nhận thấy sắc trời đang dần tối xuống.
Ban đêm ở đây rất tối.
“Có lẽ tớ không thích hợp ở đây!” Tôi đột nhiên muốn bỏ chạy.
Thì ra tất cả mọi người ở thị trấn Ngũ Phúc đều không thích tôi. Tôi nghĩ đến đám người chặn ở cửa homestay, trong số họ có bao nhiêu người đã từng đứng trước cửa nhà Dương Gia Lợi chào đón tôi tới? Hoặc là, thật ra sự chào đón đó chẳng qua chỉ là giả tạo mà thôi. Bọn họ thấy tôi không phù hợp với sự mong đợi của mình, bọn họ thấy tôi không phải là người mà bọn họ cần.
Lỗ Lỗ cắn viên đá quay trở lại, Vương Chân Y ngạc nhiên trước sự thông minh của nó, bèn ôm lấy nó và khen ngợi.
“Bên kia có bóng tennis, cậu có thể chơi cùng nó.”
Vương Chân Y và Lỗ Lỗ chơi ném bóng, tôi đứng bên cửa nhìn một người một chó chơi đùa.
Có bao nhiêu người cho rằng tôi sẽ không làm nên trò trống gì, cho rằng tôi phá hoại gia đình người khác chỉ vì tôi đến từ thành phố?
Tôi không phải là một người quen chạy trốn, tôi tự hào rằng mình sẽ luôn sẵn lòng chiến đấu. Nhưng hôm nay, tôi bỗng thấy hoài nghi bản thân mình.
Giống như Dương Gia Lợi vậy. Cô ấy sợ người đồng tính, cả đời này cô ấy cũng không thể thích tôi. Thậm chí, cô ấy không ghét tôi đã là kết cục tốt nhất rồi.
Nơi này vốn không thích hợp với tôi, có lẽ tôi không nên cố chấp.
Kế hoạch chấn hưng thị trấn không hề dễ dàng. Có lẽ tôi chẳng làm được gì, mà chỉ là một kẻ mang lý tưởng suông đấy thôi.
“Bíp bíp.” Dương Gia Lợi đã trở lại.
Tôi không biết mình đã đứng ở một tư thế đó bao lâu, chỉ có cảm giác chân đã tê rần.
Tôi nhìn về phía Dương Gia Lợi, dường như cô ấy hiểu được thắc mắc của tôi, bèn nói thẳng: “Chúng ta đi vào trong rồi nói chuyện!”
Chúng tôi đi vào nhà. Sau đó, Vương Chân Y cũng đi theo.
“Cậu biết người đàn ông này không?” Dương Gia Lợi mở tấm hình trong điện thoại di động, đó là hình ảnh tôi và người đàn ông lúc hỏi đường gật đầu chào nhau.
“Cô ta bị điên à, vì tấm hình này mà muốn bắt gian?” Vương Chân Y hét lên: “Mẹ kiếp, cô ta bị điên à!”
“Họ nói rằng họ còn có ảnh khác.”
“Không thể nào.” Tôi lắc đầu, cố gắng kiềm chế lửa giận: “Tôi thậm chí còn chẳng biết anh ta.”
“Anh ta tên là Trần Phục Quốc.” Vương Chân Y nói.
“Sao cậu lại biết?”
“Người phụ nữ đó gào to thế cơ mà!”
“Đúng là bên cạnh Trần Phục Quốc có cô gái khác.” Tôi nhớ lại người bạn gái ở trong phòng ăn của homestay.
“Tôi biết.” Dương Gia Lợi gật đầu rồi cất điện thoại di động đi: “Không sao.”
“Nhưng cậu tạm thời chú ý một chút nhé, những người đó mà phát điên lên thì sẽ chẳng có lý lẽ gì hết.”
Sau đó cô ấy nhìn Vương Chân Y: “Ở đây tôi có phòng dành cho khách, để tôi thu dọn cho cậu.”
“Tôi và Tiểu Kim ở cùng một phòng là được rồi.” Vương Chân Y bất ngờ cầm lấy tay tôi, nắm thật chặt. Tôi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Dương Gia Lợi cụp mắt, nói: “Cũng được.”
Nhìn phản ứng của cô ấy, tôi nghĩ cô cho rằng quan hệ giữa tôi và Vương Chân Y không đơn thuần, nên có khúc mắc.
Ba người chúng tôi trố mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào.
“Vương Chân Y, cậu đi tắm trước đi!” Một lúc lâu sau, tôi đứng lên phá vỡ sự yên lặng.
Dương Gia Lợi gật đầu, lịch sự nói: “Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”