Dương Gia Lợi đưa tôi về phòng làm việc ở phía sau.
“Tôi làm hỏng việc rồi, phải không?” Tôi tự cảm thấy hài hước mà cười to hai tiếng, ngay cả chính bản thân tôi cũng không chịu được tiếng cười này, tiếng cười của tôi nghe giả tạo đến chói tai.
Có lẽ bởi do những chuyện xảy ra mấy ngày qua đã khiến tôi bùng nổ, mặc dù thật sự không thể lấy đó làm cái cớ, nhưng tôi quả thật đã phá hỏng mọi thứ.
“Cậu không làm hỏng chuyện đâu.” Dương Gia Lợi đi tới ôm lấy tôi, nhẹ nhàng xoa lưng an ủi tôi.
Tôi rất xấu hổ. Vốn dĩ tôi đến đây để giúp đỡ cô ấy, muốn trở thành chỗ dựa cho cô ấy, kết quả là tôi chẳng giúp được gì. Dương Gia Lợi vốn đã chịu nhiều áp lực, bây giờ tôi lại gây ra cho cô ấy bao nhiêu phiền toái thế này.
“Tiểu Kim? Tiểu Kim!” Dương Gia Lợi ôm mặt tôi, để tôi nhìn kỹ cô ấy.
Khoảng cách quá gần, hơi thở của cô ấy phả vào mặt tôi, đôi môi cô ấy cũng nằm trong phạm vi chỉ cần tôi khẽ chu môi là chạm tới.
Mẹ kiếp, tôi đã quên mất những rung động ngu xuẩn của mình, giờ đây tôi chỉ muốn hôn cô ấy mà thôi.
“Cậu… làm gì đấy?” Tôi buộc mình phải lùi lại một bước dài, lau nước mắt và hỏi: “Người đó là ai?”
Nếu cứ khóc như thế này thì đúng là chẳng được tích sự gì.
“Cựu Thị trưởng.” Nhìn ánh mắt Dương Gia Lợi, tôi nghĩ, mình đã biết rằng trong chuyện này còn ẩn giấu cả yếu tố chính trị.
“Trước đây họ sợ bị bán đất, nhưng bây giờ họ lại ủng hộ cựu Thị trưởng Trần xây dựng trung tâm mua sắm sao?”
Dương Gia Lợi muốn nói lại thôi: “Đất đai vẫn là của họ.” Cô ấy thở dài: “Dư luận vẫn luôn dễ dãi, huống hồ, chúng ta đều là người từ nơi khác đến.”
“Chúng ta phải tìm được người tới ở trước.” Tôi siết chặt nắm tay, đã thấy một đám người già đang la hét ầm ĩ: “Nếu không chắc chắn sẽ bị công kích rất thê thảm.”
“Được.” Dương Gia Lợi nở nụ cười khích lệ với tôi. Khi cô ấy đi đến gần, tôi nín thở. Cô ấy vỗ vào bả vai tôi: “Tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé!”
Tôi gật đầu. Sau đó, cô ấy tiếp tục quay trở lại chủ trì cuộc họp với người dân trong thị trấn, còn tôi thì thẫn thờ ngồi trước máy tính.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, quá mạo hiểm, suýt nữa thì tôi đã bộc lộ thú tính!
Kim Tâm Nghi! Mày đang làm gì vậy hả?
Tôi ôm đầu gục xuống không biết bao lâu.
“Ngu ngốc!” Người đàn ông đi guốc mộc đột nhiên xuất hiện trước bàn, tôi ngẩng đầu lên, sửa sang lại tóc tai mà không nói gì.
Mẹ kiếp, tên đi guốc mộc này muốn cười nhạo tôi đây mà.
Không sao, cứ tới đây! Bà đây chờ! Tôi đỏ mặt chờ giông bão tới, nhưng đợi rất lâu mà anh chàng đi guốc mộc không nói câu nào, chỉ ném một túi đồ lên bàn tôi.
“Cái gì thế?”
“Ngu ngốc! Chất lượng hình ảnh của cô xấu quá! Không phải cô muốn quảng cáo sao! Máy chụp hình đấy!” Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.
“Này, này!” Tôi gọi to mấy tiếng nhưng anh ta không thèm đếm xỉa, tôi đành phải mở túi ra xem.
Đó là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số rất tốt, tôi ngắm nghía một lượt, cảm thấy thứ này rất xịn, với nút bấm đơn giản, việc lựa chọn màn phản quang cũng đơn giản, chất lượng hình ảnh tốt và góc chụp rộng.
Pin vẫn còn đầy, thậm chí còn có ba cục pin dự phòng.
Tất cả đều đầy đủ.
Tôi đăng một số quảng cáo trên báo và tạp chí. Ngân sách của chúng tôi rất eo hẹp, để có được hiệu quả tốt hơn, tôi nên đích thân quay video.
Suy nghĩ không bằng lập tức hành động. Tôi cầm lấy thiết bị, chuẩn bị đi ra ngoài quay chụp.
Tôi vừa đi bộ vừa cầm máy ghi hình, thả chậm bước trên con đường bên cạnh văn phòng thị trấn.
“Cậu đang làm gì thế?” Dương Gia Lợi không biết từ đâu xuất hiện, khiến tôi hoảng sợ suýt nữa không cầm chắc máy chụp hình.
“Ghi hình làm quảng cáo.” Ánh mắt trở lại với đoạn video: “Sao… sao cậu lại ở đây?”
Cảm giác khi ở bên cạnh cô ấy luôn khiến trong lòng tôi bối rối. Mặc dù tôi đã come out với cô ấy, cũng thề với cô ấy rằng tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ mất tôi, nhưng mỗi lần hai chúng tôi ở riêng với nhau, tôi vẫn rất căng thẳng.
Dương Gia Lợi gãi mặt: “Đúng lúc tôi nhìn thấy tên kia đi ra từ phòng làm việc.”
“Hả?” Tôi nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy. Cô ấy đã nhìn thấy Diệp Trọng Tân, vì vậy…
“Ừ.” Dương Gia Lợi giả vờ ho khan một tiếng: “Trước đây hai người không hợp nhau lắm.”
“Cậu sợ chúng tôi gây gổ à? Không đâu, chúng tôi không gây gổ.” Tôi giơ cao máy chụp hình: “Anh ta mang máy chụp hình đến cho tôi, tôi cũng rất bất ngờ.”
Sau đó tôi chợt hiểu ra và khựng lại. Dương Gia Lợi cũng rụt chân lại.
“Dương Gia Lợi! Cậu đang lo lắng cho tôi sao?”