Bà Diệp để chúng tôi tự đi thăm quan, còn mình thì trò chuyện với những người dân thị trấn đến thăm miếu.
Tôi và Dương Gia Lợi đi tới dưới tán cây mã yên Đài Loan, xung quanh có những chiếc ghế gỗ đơn giản.
Địa thế nơi này cao, gió nhẹ thổi tới mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Tuy nhiên, tôi cũng ngửi thấy mùi gỗ cháy ở nơi nào đó thổi tới.
“Hình như có cái gì cháy thì phải?” Tôi nhìn xung quanh một lượt, hình như có người đang đốt giấy vàng, nhưng mùi nồng nặc, có vẻ như không chỉ là giấy vàng đang cháy.
“Có lẽ là có người đốt rơm rạ bón phân.” Dương Gia Lợi khẽ nhăn mũi nói.
“Khói bốc lên có thể khiến người ta váng đầu hoa mắt, vui vẻ, hưng phấn, thậm chí trở nên “thần bí” đấy.”
“Vì thế cậu sinh ra ảo giác à?” Cô ấy trêu tôi.
“Nếu lát nữa tôi gặp ảo giác thì cậu cũng đừng quá ngạc nhiên!” Tôi rất phối hợp mà trợn tròn mắt: “Huống hồ cậu biết đấy, “khói” là hình thức chữa bệnh thời kỳ đầu. Tôn giáo và y học có quan hệ rất mật thiết, sử dụng khói đặc biệt có thể trở thành một phần của tín ngưỡng tôn giáo.”
Dương Gia Lợi bật cười. Tôi cảm thấy cô ấy mới là người hít quá nhiều khói, nên có phần vui vẻ quá mức.
“Cậu rất lối thích kiến trúc này sao?”
“Thích chứ! Có lẽ là do gỗ. Gỗ mang lại cảm giác rất ấm áp.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Tôi thích những thứ có tính lịch sử.”
“Thị trấn Ngũ Phúc có mấy ngôi nhà cũ rất đặc sắc, cũng được giữ gìn rất tốt.” Dương Gia Lợi sờ chiếc ghế gỗ, “Tôi vốn có kế hoạch hướng dẫn họ sửa sang chúng thành quán cà phê.”
“Sau đó thì sao?”
“Nhưng chúng tôi còn chưa giải quyết được vấn đề thu hút mọi người, hơn nữa làm quán cà phê cũng quá gấp.” Cô ấy nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tôi gật đầu. Chưa có nhiều người, lại chưa có kinh tế, đây vẫn luôn là một vấn đề quan trọng.
Tôi quay đầu dựa vào thân cây, lắng nghe giọng nói vui vẻ thân thiện của các bà ở phía xa, chợt cảm thấy việc đến thị trấn này cũng không phải là điều tồi tệ cho lắm.
“Sau này cậu và Vương Chân Y sẽ thế nào?” Dương Gia Lợi cũng nhìn về phía các bà giống như tôi, rồi xáp lại gần hỏi nhỏ.
“Cái gì?”
“Hai người đã làm hòa chưa?” Cuối cùng cô ấy cũng nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu, đá hòn đá trên mặt đất: “Cô ấy chưa trả lời tin nhắn của tôi.”
Dương Gia Lợi dường như thở phào nhẹ nhõm, không biết là do tôi hít khói sinh ra ảo giác hay là cô ấy thật sự vui sướng trên nỗi đau của người khác?
“Dương Gia Lợi, hình như cậu rất vui vẻ thì phải?” Tôi bất mãn nheo mắt lại.
“Tôi không vui nhé.”
“Hay là phấn khởi?”
Dương Gia Lợi không nói gì, nhưng nét mặt viết rõ vẻ có tật giật mình.
“Cậu sao thế? Hồi đại học, chẳng những phá hỏng duyên đào hoa của tôi, bây giờ còn không hài lòng với cả Vương Chân Y sao?”
“Vương Chân Y quá sôi nổi, có cảm giác không thích hợp với cậu.” Bị tôi chất vấn, cô ấy đành bất đắc dĩ trả lời.
Tôi chợt nghĩ, có lẽ trên thế giới sẽ này chẳng có một ai khiến cô ấy cảm thấy hài lòng.
“Dương Gia Lợi à, ai cậu cũng không hài lòng, chẳng lẽ cậu cảm thấy bản thân cậu phù hợp với tôi nhất sao?”
Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ấy trở nên xa xăm dưới ánh mặt trời, như thể có một tấm màn nhung đột ngột được kéo ra. Cô ấy nở một nụ cười công thức, giống như bức chân dung trên áp phích tranh cử: “Tôi rất được đấy chứ.”
“Dương Gia Lợi, không phải là cậu thích tôi đấy chứ!”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình giống như đang xoa dịu cảm xúc của một người mất đi lý trí, nhưng lại khiến cô ấy vung ra một cái tát vang dội hơn.
Tôi chính là kẻ mất lý trí đó.