Tôi như thể nhìn thấy vòng xoay cuộc đời, nhìn khuôn mặt Dương Gia Lợi thay đổi từ ngây ngô non nớt cho đến trưởng thành quyến rũ như hiện giờ.
Từng khuôn mặt, từng biểu cảm nhỏ nhất, từng ánh mắt của cô ấy nhìn tôi.
Trong những cử chỉ, hành động đó, trong những lời nói và lời hứa đó, tất cả đều tồn tại khả năng khó mà lường hết, liệu tôi còn có thể kỳ vọng hay không? Rằng có lẽ, cô ấy cũng thích tôi.
Trái tim tôi nhảy lên, nhất thời quên cách hít thở. Dương Gia Lợi nhìn tôi, chậm rãi lắc đầu một cách kiên định: “Không đâu, tôi không thể nào thích cậu được. Cậu là phụ nữ, mà tôi cũng vậy.”
Điều này giống như học một điệu nhảy để rồi ghi nhớ những lỗi lầm trong quá khứ khi kỹ năng vũ đạo ngày càng thuần thục, động tác của Dương Gia Lợi vẫn rất tự tin, chỉ có tôi là vụng về và bất lực.
Chúng tôi xuống núi, nhưng lần này là đi nhờ xe của những người dân thị trấn khác. Dương Gia Lợi ngượng ngùng khi nghe thấy thì ra phía sau miếu đã mở một con đường có thể đi lên núi, chỉ có chúng tôi là ngu ngốc leo bậc thang.
Tôi rất vui vì trong xe còn có những người khác. Nghe cô ấy và những người dân trong thị trấn hàn huyên, tôi chỉ lẳng lặng quan sát và lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.
Ánh mắt muốn dao động, dường như đang lắng nghe.
Tôi đã dùng hết lá bài cuối cùng của mình. Dương Gia Lợi không thể nào thích tôi. Tôi đã hỏi thẳng cô ấy.
Bây giờ, thật sự không còn gì tiếc nuối nữa, tôi tự nhủ, Kim Tâm Nghi, mày rất dũng cảm. Mày thật sự rất dũng cảm.
Khi trở lại văn phòng thị trấn, Dương Gia Lợi về phòng làm việc của mình. Tôi nhìn cánh cửa đã đóng lại, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy mất dạng ra bên ngoài.
Tôi chạy chiếc xe tay ga, lần này thật sự không biết nên đi nơi nào.
Tôi không dám đi quá xa, cuối cùng cứ thế đi thẳng về nhà. Dù sao Dương Gia Lợi còn chưa về, tôi vẫn còn thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Điện thoại di động đổ chuông, nếu như người gọi tới là Dương Gia Lợi thì tôi có ý không định bắt máy.
Tuy nhiên, đó lại là cuộc gọi của Vương Chân Y. Tôi đã khổ sở mong đợi điện thoại của cô ấy, lúc này nếu không bắt máy, cô ấy lại tức giận thì phải làm thế nào?
“Cậu đang khóc à?”
Giọng điệu của Vương Chân Y rất hung dữ, khiến tôi càng rơi nước mắt nhiều hơn: “Ai chọc cậu khóc? Lại là Dương Gia Lợi có phải không? Đừng khóc nữa! Ngu ngốc!”
“Cậu còn nói nữa!”
“Mẹ kiếp, đừng khóc nữa!”
Tôi sụt sùi, cố gắng ngăn lại nước mắt của mình. Giọng nói trước sau như một của Vương Chân Y khiến tôi an tâm.
“Ngày mai tôi sẽ đến thị trấn Ngũ Phúc, lát nữa bọn tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, đến lúc đó cậu tới đó chờ tôi nhé!”
“Cậu đến đây làm gì?”
“Cậu cứ đi thì biết!”
“Cậu không trả lời tin nhắn của tôi, giờ lại còn nói chuyện hung dữ như vậy.” Tôi cố lau nước mắt, nhưng nước mắt như thể vòi nước không thể khóa lại được.
“Được rồi! Đừng khóc nữa!”
“Tại sao cậu lại không trả lời tin nhắn của tôi?”
Vương Chân Y im lặng một lát rồi trả lời với âm lượng thấp nhất: “Tôi không biết phải nói gì.”
“Bây giờ cậu biết phải nói gì rồi sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Thế cậu muốn nói gì?”
“Ngày mai tôi sẽ nói với cậu!”
“Nói ngay bây giờ đi!”
“Đã bảo ngày mai sẽ nói với cậu rồi mà!”
“Cậu dữ dằn như vậy mà còn nói thích tôi nỗi gì?”
“…”
Tôi lại làm hỏng việc rồi, tại sao tôi lại nhắc lại chuyện này cơ chứ?
Tôi là đồ ngu sao? Tôi đúng là đồ ngu xuẩn!
“Tôi xin lỗi.”
“Ngu ngốc.” Vương Chân Y thở dài, giọng điệu đầy bất đắc dĩ xen lẫn cảm xúc phức tạp.
Tôi biết, cô ấy quả thật đã dành hết sự dịu dàng cho tôi, nhưng tôi lại không thể đáp lại tình cảm của cô ấy.
Ở đầu dây bên kia, Vương Chân Y chỉ im lặng nghe tôi khóc.