“Không phải tôi đã nói là bọn mình sẽ cùng ăn tối sao?”
Tôi về đến nhà, vừa mới đóng cửa lại thì đã nghe thấy giọng nói của Dương Gia Lợi và tiếng bước chân của cô ấy đang bước về phía mình.
“Điện thoại cũng không nghe. Cậu không biết là như vậy sẽ khiến người ta rất lo lắng sao?” Một tay cô ấy vẫn đang cầm điện thoại, tay kia thì chộp lấy chìa khóa xe, có vẻ như đã chuẩn bị xong để đi ra ngoài.
“Tôi xin lỗi.” Tôi cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ đã làm sai: “Vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại, sau đó sóng điện thoại không ổn định lắm.”
“Cậu đã đi đâu?” Cô ấy nghiêm giọng, điều này đã kích thích sự bất mãn trong tôi.
“Cậu là mẹ tôi đấy à? Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với cậu sao?” Tôi cúi đầu đi về phòng mình, nhưng mới đi được hai bước, Dương Gia Lợi đã chặn tôi lại.
“Tôi đang lo lắng cho cậu đấy. Nơi này hẻo lánh như vậy, không có nhiều người đi đường vào thời điểm muộn như này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?” Vẻ mặt lo âu của cô ấy không phải là giả. Tôi im lặng, hít sâu một hơi và gật đầu.
“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Tôi nhanh chóng muốn rời khỏi bầu không khí ở chung với Dương Gia Lợi như thế này.
“Mắt cậu sao thế? Sao mắt cậu lại đỏ vậy?”
Cô ấy kéo bàn tay của tôi đang ngăn cô ấy ra, ghé lại gần mặt tôi: “Kim Tâm Nghi! Cậu khóc à? Tại sao lại khóc? Ai bắt nạt cậu?”
“Không có gì.” Tôi quay đầu sang chỗ khác, không muốn để cô ấy nhìn vào mặt mình: “Chút chuyện nhỏ mà thôi.”
“Là ai? Chẳng lẽ người dân trong thị trấn nói gì với cậu sao?” Dương Gia Lợi lo lắng hỏi.
“Không.” Tôi cố gắng muốn rời khỏi phòng khách, nhưng cô ấy cứ cố chấp chắn trước mặt tôi, khiến tôi không khỏi đanh giọng nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Là Vương Chân Y, có phải không?” Dương Gia Lợi nghiêm giọng, kìm nén bất bình, như thể sẽ lao đi tìm Vương Chân Y tranh cãi đến nơi.
“Chuyện không liên quan đến cô ấy.” Tôi nói rõ ràng từng câu từng chữ, không thể để Vương Chân Y phải chịu oan ức.
“Vừa rồi cậu nói chuyện điện thoại với Vương Chân Y, đúng không?” Không ngờ rằng nỗ lực làm sáng tỏ mọi chuyện của tôi lại khiến Dương Gia Lợi nghĩ lung tung.
“Không liên quan đến cô ấy.” Tôi nhắc lại lần nữa.
“Cậu đã khóc thế này rồi còn mà nói đỡ cho cô ấy.” Dương Gia Lợi rất tức giận.
“Chuyện vốn không liên quan đến cô ấy mà!”
“Cậu ta ép buộc cậu, có phải không?” Lần đầu tiên tôi thấy Dương Gia Lợi giận dữ như vậy, khuôn mặt của cô ấy nhanh chóng đỏ bừng: “Chuyện này không phải lỗi của cậu! Cậu không cần phải chịu ấm ức!”
Cô ấy nghiêm nghị nói: “Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng! Cậu không làm sai gì cả!”
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn kỹ khuôn mặt của Dương Gia Lợi sau khi vào bước vào nhà mà không phải là liếc mắt hay dùng trí tưởng tượng.
“Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng… Tôi không làm gì sai cả…”
“Đúng vậy!” Dương Gia Lợi rất vui khi tôi lặp lại lời nói của cô, như thể tôi đã ngoan ngoãn lắng nghe lời cô nói vậy.
Mà tôi chỉ nhìn cô nói, nhìn dáng vẻ cả vú lấp miệng em của cô ấy, chợt có cảm giác bản thân giống như một dải ánh sáng nhạt nhòa đang chậm rãi tan biến.
“Cho nên tình cảm là thứ không thể có được nhờ sự cố gắng.”
“Tất nhiên rồi! Chuyện duy nhất trên đời dù cố gắng đến đâu cũng vô ích.” Cử chỉ của Dương Gia Lợi nhảy múa theo giọng nói của cô, thái độ của cô ấy cho thấy cô ấy rất chắc chắn với điều này: “Đó chính là tình yêu.”
“Tôi biết rồi.” Tôi xoay người đưa lưng về phía cô ấy.
“Cậu đã ăn gì chưa?”
Tôi lắc đầu, cắn chặt răng, kìm nén xúc động muốn khóc: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Dương Gia Lợi còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không cho cô ấy cơ hội.
Tôi cũng không thể cho cô ấy cơ hội.
Chuyện duy nhất trên đời dù cố gắng đến đâu cũng vô ích… Chính là tình yêu.