“Cậu còn ngây ra ở đó làm gì? Xe cậu bị hỏng à?” Vương Chân Y đúng là chẳng nói được lời nào hay ho.
“Xe của cậu mới hỏng ấy! Xe tay ga của tôi rất tốt nhé!” Tôi tức giận giậm chân, nhanh chóng chôn vùi nỗi buồn ban đầu. Nhìn qua cánh cổng đang mở, tôi thấy bên trong có sân trước rộng rãi, mái hiên nhô ra, mặc dù hoa văn trên cửa sổ gỗ đã lốm đốm nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng của nó. Xe của Vương Chân Y đã đậu trong bãi đậu xe.
“Nhà này có lối cho xe ra vào à?”
“Đó là cái quái gì vậy?”
“Còn gọi là che mưa, là nơi trú ẩn trong nhà, để cậu ra vào mà không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.” Tôi khởi động xe tay ga, chậm rãi chạy xe vào chỗ để xe.
“Ai thèm để ý đến thứ này của cậu chứ.”
“Cậu phiền thật đấy.” Tôi dựng xe tay ga bên cạnh xe của Vương Chân Y, rồi đấm cô ấy một cái. Cô ấy liền toét miệng cười.
“Vào xem một lát đi!”
“Nơi này không có người ở sà? Chúng ta có thể tùy tiện đi vào như vậy sao?” Tôi nghi ngờ nhìn về phía cổng, có khi nào lát nữa sẽ có người đi ra nói rằng chúng tôi tự ý xông vào nhà dân không?
Vương Chân Y huơ chìa khóa trong tay: “Tôi có chìa khóa đây.”
“Tại sao cậu lại có chìa khóa của ngôi nhà này?”
“Cứ vào xem rồi biết!” Cô ấy không trả lời tôi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng để tôi phải đuổi theo.
Là những nơi quan trọng dành cho các hoạt động đông người nên phòng khách, phòng ăn đều được thiết kế theo phong cách châu Âu với sàn gỗ và trần thạch cao đẹp mắt. Mặc dù có vẻ như đã lâu không có người ở khiến ngôi nhà trở nên thiếu sức sống và cũ kỹ, nhưng có thể thấy được rằng đây là một ngôi nhà cũ được thiết kế hết sức cẩn thận.
“Cậu có thích không?”
“Thích lắm! Rốt cuộc là cậu định làm gì ở đây?” Tôi đi qua đi lại trong nhà nhưng vẫn không hiểu được là Vương Chân Y muốn làm gì.
“Tôi muốn biến nó thành một quán cà phê.”
“Cái gì?”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt “Cậu không nghe nhầm đâu”.
“Cậu… Cậu định bán cà phê cho ai chứ?” Tôi trợn tròn mắt, nếu không phải bây giờ tôi không dám chạm vào Vương Chân Y vì sợ hiểu lầm thì tôi thật sự muốn nắm lấy đầu cô ấy mà sờ trán xem có phải cô ấy đang sốt bốn mươi độ hay không.
“Không phải cậu đang thực hiện kế hoạch chấn hưng thị trấn sao? Đến lúc đó sẽ có người kéo đến thôi!” Cô ấy nói với vẻ mặt đầy tự tin.
“Vấn đề là hiện giờ thậm chỉ còn chẳng có bóng người nào hết!” Rốt cuộc, cô ấy lấy đâu ra sự tự tin này vậy?
“Không phải chỉ có Dương Gia Lợi mới tin tưởng cậu có thể làm được chuyện này.” Vương Chân Y đi về phía tôi, với những bước đi rất nhẹ, nhưng tôi vô thức phóng đại bước đi của cô ấy.
Cô ấy hơi do dự, nhưng cuối cùng đã thu hết can đảm.
“Tôi cũng tin rằng cậu có thể làm được.” Ánh mắt cô ấy lấp lánh: “Dương Gia Lợi ủng hộ sự nghiệp mà cậu thích, tôi cũng có thể ủng hộ câu.”
“Cô ấy là Thị trưởng. Việc này hoàn toàn không liên quan đến chuyện cô ấy có ủng hộ tôi hay không!” Tôi thật sự không biết phải kêu cứu ai, Vương Chân Y đang giận tôi đây mà:”Cậu đừng làm như vậy! Cậu…”
“Tôi đã nghĩ đến việc không thích cậu nữa.” Cô ấy đứng trước mặt tôi, cách tôi một cánh tay: “Tôi đã cố gắng không thích cậu nữa.”
Tôi sững sờ nhìn cô ấy.
“Nếu có việc gì mà dù ta cố gắng cũng không làm được, thì đó là cố gắng không thích một người.” Bàn tay cô ấy vươn ra khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn nắm được cổ tay tôi. “Nếu tôi không thể ngừng thích cậu, vậy thì tôi chẳng thể làm gì hơn là nghĩ cách khác.”
Cô ấy nháy mắt, muốn nói thật nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng lại nắm tay tôi rất chặt: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến cậu thích tôi. Đó chính là những gì tôi tin tưởng.”