“Cậu…” Tôi nhìn Vương Chân Y, chúng tôi giống như bị trúng một phép thuật nào đó, cứ thế ngây người nhìn nhau.
Những điều mà tôi vốn đã đẩy đến tận cùng của hố đen ký ức lại mạnh mẽ ùa về.
“Hôm qua Dương Gia Lợi đã nói với tôi rằng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Không phải là tôi cố ý nhắc tới cô ấy, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi…
Hoặc có lẽ vẻ mặt của tôi đầy áy náy, nên Vương Chân Y đã bật cười.
“Thế thì sao?” Cô ấy buông lỏng tay tôi ra, dường như đột nhiên tràn đầy tự tin.
“Tôi… Tôi…”
Tôi cũng không biết nên nói gì. Tôi cái gì? Thế nên Vương Chân Y không thể cố gắng được đâu! Cô ấy cố gắng thích tôi thì có tác dụng gì đây? Tôi không thích cô ấy. Cố gắng của cô ấy, cố gắng của cô ấy cuối cùng cũng giống như tôi thôi. Tôi phải làm thế nào đây?
Trái tim tôi đau thắt lại, tôi không muốn Vương Chân Y giống như tôi.
Cảm giác đau lòng đó, một người chịu đựng là đủ rồi, tại sao phải kéo hai người cùng nhau chịu đựng, dù hai người cùng nhau chịu đựng cũng sẽ chẳng bớt đau.
“Dương Gia Lợi nói rằng tình cảm không thể miễn cưỡng, thế nên cậu đã từ bỏ rồi, không phải sao?” Vương Chân Y bỗng lắc đầu: “Không đúng, cậu vốn dĩ đã từ bỏ Dương Gia Lợi, đúng chứ?”
Tôi nuốt nước miếng, không biết cô ấy nhắc tới chuyện này làm gì, đây vốn dĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Mặc dù cô ấy nói đúng, đây chính là kế hoạch của tôi, tuy rằng tiến hành cũng không được thuận lợi…
“Vậy tại sao chúng ta lại không thể ở bên nhau?” Vương Chân Y lại cắt đứt suy nghĩ đang bay xa của tôi.
“Chờ… Chờ đã…” Tôi lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, kéo tay cô ấy ra: “Ai đồng ý ở bên cậu? Cậu đừng tiện thể.”
Cô ấy nở nụ cười ngang ngược: “Thời cổ đại, khi kết hôn người ta cũng chỉ gặp mặt, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của nhau, sau đó chẳng phải vẫn có cuộc sống tốt đẹp sao?”
“Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, tính cách và gia cảnh cũng phù hợp, hoàn toàn có thể ở chung với nhau mà.” Cô ấy hùng hồn nói. Tôi chỉ vào mặt cô ấy muốn mắng cô ấy là đồ không biết xấu hổ nhưng cũng không thốt nên lời.
“Làm gì có chuyện đó.”
“Không phải ở thời cổ đại là như thế sao?”
“Không phải!”
“Thật không? Vậy lịch sử mà chúng ta đọc không giống nhau à?”
“Ừ! Hừ! Không đúng! Đúng, cổ đại là như vậy, nhưng hiện giờ chúng ta không phải như thế!” Rõ ràng là Vương Chân Y đang cố ý. Cô ấy nghiêng đầu, vẻ mặt như thể học sinh ngoan chờ giải thích!
“Cậu muốn thế nào?”
“Sao cậu có thể hỏi tôi muốn thế nào!” Tôi cảm thấy tóc tai mình dựng đứng cả lên như một siêu xây-da vậy. Sao cô gái này có thể giở trò lưu manh và hỏi tôi muốn gì chứ? Tôi chẳng muốn gì cả.
“Tại sao lại không được?”
“Là cậu tỏ tình trước! Cậu, cậu… như này là đùn đẩy trách nhiệm!” Tôi thở hổn hển, nhưng Vương Chân Y lại vui vẻ hơn khi thấy tôi như vậy.
Cô gái vô lương tâm! Cô ấy nói thích tôi chắc chắn là lừa tôi đây mà.
“Được thôi! Tôi chịu trách nhiệm! Chúng ta yêu nhau đi!” Cô ấy còn được voi đòi tiên mà kéo tay tôi! Tôi lại để cô ấy chạm vào người rồi.
Sao có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy chứ? Tức chết đi được.
“Mặc xác cậu!” Tôi hất tay cô ấy ra, xoay người chạy đi.
“Được rồi! Này, lát nữa bạn tôi sẽ đến, cậu ở lại đây, tôi giới thiệu một chút!” Vương Chân Y gọi với theo ở phía sau.
Tôi liền dừng lại: “Bạn cậu sao? Bạn nào?”
“Chủ của quán cà phê này!” Cô ấy lấy điện thoại ra xem: “Không thể để tôi ở đây pha cà phê được!”
“Một ngày là gục ngay.” May mà cô ấy nghĩ tới vấn đề này. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu có ý gì hả?” Cô ấy cầm điện thoại, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hung dữ như muốn nói rằng “Cậu giải thích rõ ràng cho tôi”.
Tôi nhìn cô ấy đầy thương hại: “Tay nghề nấu nướng của cậu còn kém hơn cả tôi nữa là.”
“Cậu cũng chỉ biết nấu mì ăn liền mà thôi.” Cô ấy thẳng thắn nói, không chấp nhận chuyện chó chê mèo lắm lông.
“Chị đây còn biết pha rượu nhé!”
“Đó là vì tôi không chê rượu cậu pha đấy thôi!”
“Mẹ kiếp! Rõ ràng cậu rất thích uống còn gì.”
“Đó chẳng phải là vì sở thích sao?”
Cô nàng Vương Chân Y này! Cô ấy có thể nói chuyện tử tế được ba câu không?
“Chết tiệt! Mặc kệ cậu đấy!”