Chẳng mấy chốc, bạn của Vương Chân Y đã đến.
Cô ấy cao hơn tôi một chút, mặc quần dài màu trắng, cả người toát ra hơi thở thần tiên.
“Vương Chân Y, cậu quen được người bạn này ở đâu thế?” Tôi kéo Vương Chân Y lại và hỏi.
Cô ấy véo tôi một cái, tôi kêu lên: “Ui! Cậu làm gì thế?”
“Cất ngay ánh mắt háo sắc của cậu đi! Thật mất mặt!”
“Háo sắc gì chứ? Cậu nói chuyện cho cẩn thận!”
Cô ấy liếc xéo tôi một cái, rồi đích thân đi ra ngoài tiếp đón bạn của mình.
Tôi đứng cạnh cửa, nhìn cô ấy cười nói nói dẫn cô gái kia vào nhà.
“Xin chào, tôi là Ôn Phỉ.”
“Chào cậu, tôi là Kim Tâm Nghi!” Cô gái dễ gần là tôi đây vẫy tay bày tỏ sự nhiệt tình của mình.
“Cậu làm gì mà vẫy tay như thể đồ đần thế hả?” Vương Chân Y đúng là… Chẳng lẽ không thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho chị gái tiên nữ này sao? Tôi lườm nguýt cô ấy.
Ôn Phỉ mỉm cười dịu dàng. Cách cô ấy cười rất giống với con người của cô ấy, nhẹ nhàng thanh tao.
“Sao? Cậu có thích chỗ này không?” Vương Chân Y không quên kéo về chủ đề chính sau khi tranh cãi với tôi.
“Thích.” Ôn Phỉ sờ vách tường, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà với những thanh gỗ: “Rất giống những ngôi nhà xưa.”
“Ôn Phỉ, cô từng kinh doanh nhà hàng à?” Tôi thật sự rất tò mò về Ôn Phỉ.
Mặc dù cô ấy tràn đầy hơi thở đô thị như Vương Chân Y, nhưng từng động tác của cô ấy đều bộc lộ khí chất, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng một khi tức giận sẽ rất quyết đoán, khiến tôi có cảm giác cô ấy là một người rất tài giỏi.
“Không, tôi từng làm Giám đốc sản phẩm.” Ôn Phỉ thản nhiên đáp.
“Cô ấy là người đứng đầu trong ngành đấy. Cô ấy từng giúp công ty trước đây của mình cải tử hồi sinh.” Vương Chân Y khen ngợi không ngớt: “Hiện giờ cậu vẫn còn nhận những đơn chứ?”
Lúc Vương Chân Y nói về công ty trước đây, tôi nhìn thấy Ôn Phỉ run khẽ một cái như thể bị điện giật.
“Ừ.”
“Ôn Phỉ định chuyển đến nơi này à? Hay chỉ là đi đi về về?”
“Nơi này có vẻ rất yên tĩnh.” Ôn Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản. Khi dựa vào cửa sổ cũ kỹ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào mặt cô ấy, tạo nên những vệt lốm đốm, khiến tôi cảm nhận được nỗi ưu thương nồng đượm.
Tôi kéo tay áo Vương Chân Y. Cô ấy đọc được sự khó hiểu trong mắt tôi, nhưng chỉ lắc đầu, và khẽ thở dài.
“Nghỉ ngơi một khoảng thời gian cũng tốt.” Vương Chân Y ho nhẹ một tiếng, và nói với giọng an ủi không phải sở trường của cô ấy.
“À, phải đấy! Rời xa chốn xô bồ huyên náo.” Tôi đứng bên bổ sung một cách quá nhiệt tình.
Ôn Phỉ quay lại nhìn chúng tôi, nở nụ cười ấm áp: “Ừ.”
Vương Chân Y cầm dụng cụ quét dọn từ trên xe xuống. Chúng tôi dọn dẹp mặt bàn rồi ngồi xuống.
“Ôn Phỉ, cậu định bài trí như thế nào?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Chắc là phong cách kiểu Nhật đơn giản.” Ôn Phỉ nhẹ nhàng đáp: “Giống như hơi thở trộn lẫn ở nơi này ấy.”
“Tôi cũng cảm thấy phong cách Nhật rất hay.”
“Nịnh hót!”
“Vương Chân Y, cậu chán sống rồi hả?” Tôi giả vờ xắn tay áo lên, không thể thua về khí thế được.
Cô ấy tránh thoát khỏi sự tấn công của tôi, vừa đè tay tôi vừa hỏi: “Cậu có mang theo kế hoạch phát triển không?”
“Có. Sao?”
“Lấy ra để chúng ta cùng nhau thảo luận!” Vương Chân Y nhìn Ôn Phỉ: “Đừng thấy cô ấy trông có vẻ dễ bắt nạt. Cô ấy giỏi lắm đấy!”
Tôi lấy laptop trong túi xách ra, trong lòng hơi lo lắng: “Than ôi, nếu lần này các cậu lỗ vốn thì làm thế nào?”
“Đây là việc đôi bên cùng có lợi. Đồ ngốc!” Vương Chân Y dí trán tôi, “Nếu tôi giành được cơ hội đầu tiên thì phải chấp nhận mạo hiểm thôi.”
“Chân Y nói rất đúng!” Ôn Phỉ gật đầu tán đồng: “Không nguy hiểm thì sẽ không có lợi ích.”
Tôi chợt nhận ra hai người bên cạnh mình đều là những ông lớn trong ngành thương mại. Tôi nhanh chóng mở laptop ra, khiêm tốn xin chỉ bảo.