Dương Gia Lợi hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nói gì, chỉ tức giận hất tay áo rồi đi lướt qua tôi, đi về phòng mình.
Nhìn cửa phòng bị đóng lại một cách nặng nề, lòng tôi cũng trở nên nặng trĩu.
Tôi trở về phòng, dựa sát vào cửa, dường như muốn đảm bảo cửa đóng đã đóng rất chặt, sau đó vẫn bật khóc. Tôi rất muốn gặp Vương Chân Y để kể cho cô ấy về nỗi ấm ức của mình, nhưng hiện giờ đã không thể làm như vậy được nữa rồi.
Tôi siết nắm tay lại động viên chính mình.
Không sao đâu, tôi đã không thích Dương Gia Lợi nữa rồi, dù cô ấy có nói gì cũng không ảnh hưởng đến tôi.
Tôi không thích Dương Gia Lợi nữa… đây là sự lựa chọn chính xác nhất.
Ngày hôm sau, tôi nói với Diệp Trọng Tân về “kế hoạch mạo hiểm” của bọn tôi, không ngờ là là anh ta rất tán thành.
“Tôi đã dựng xong đoạn này.”
“Để tôi xem, để tôi xem nào!” Tôi nhìn bản dựng video đẹp mắt mà Diệp Trọng Tân đã làm, vừa tấm tắc khen ngợi vừa vỗ mạnh vào vai anh ta “Đẹp lắm! Người anh em! Không ngờ là anh cũng có khiếu thẩm mỹ đấy!”
“Đệch! Cô mới là người không có khiếu thẩm mỹ.””
“Nói chuyện tử tế, có được không hả?” Tôi bắt chước giọng điệu của Dương Gia Lợi. Thấy Diệp Trọng Tân tức giận đến mức khó chịu thì tôi mới hài lòng.
“Anh có cảm thấy quá ít phong cảnh không, hình như chỉ có mỗi kiến trúc cổ thôi.” Tôi sờ cằm xem video tồn kho của chúng tôi, xem ra khá nan giải, tuy miếu thờ rất đẹp và đặc sắc, nhưng vẫn là thiếu chút gì đó.
Diệp Trọng Tân trừng mắt: “Ai mà biết được.”
“À, phải rồi, anh có biết siêu thị Hội nông dân của chúng ta ở đâu không?” Đáng lẽ tôi phải hỏi Dương Gia Lợi điều này mới đúng, nhưng bây giờ tôi không muốn tiếp xúc với cô ấy.
“Siêu thị của Hội nông dân à? Ở Nghi Lan sao?”
“Đương nhiên phải là ở thị trấn Ngũ Phúc chứ!”
“Thị trấn Ngũ Phúc không có siêu thị Hội nông dân, đồ ngốc ạ!”
“Nhưng không phải chúng ta có bán gạo sao?”
Diệp Trọng Tân đứng dậy, lấy một túi gạo trắng từ trong ngăn kéo ra ném vào ngực tôi.
“Bán như thế à?” Tôi kinh ngạc nhìn những gạo trắng phau được bọc trong chiếc túi trong suốt, thậm chí chỉ có mùa xuân mới được dán nhãn sản xuất ở thị trấn Ngũ Phúc.
Diệp Trọng Tân nhún vai nói: “Nếu không thì sao?”
“Không được! Chúng ta sắp có học sinh cấp ba đến chơi, cần phải để họ mang ít quà trở về. Gạo này phải đóng gói lại mới được!” Tôi hùng hổ giơ gạo trắng lên. Khó khăn lắm chúng tôi mới có được cơ hội tốt để quảng bá về thị trấn Ngũ Phúc, làm sao có thể dùng loại bao bì đường phố rách nát này được.
“Cô đi mà nói với Thị trưởng ấy!”
Lúc này, tôi lại im bặt.
“Ha ha.” Nhìn vẻ ngốc nghếch ngơ ngác của Diệp Trọng Tân, tôi phì cười, vỗ vai anh ta: “Tôi nhường cơ hội lập công này cho anh đấy!”
“Gì cơ? Tôi không hiểu cô nói gì cả! Cô tự đi mà nói với Thị trưởng.”
“Muốn nói gì với tôi cơ?”
Không biết Dương Gia Lợi đã xuất hiện ở đây từ khi nào.
Diệp Trọng Tân lập tức chỉ vào tôi một cách không có nghĩa.
Tôi hít sâu một hơi, không sao, chúng tôi phải chuyên nghiệp, chúng tôi là đồng nghiệp.
“Bọn tôi định đổi cách đóng gói gạo.” Tôi lấy túi gạo ra: “Chúng ta muốn có một thứ đặc sản mang tính chất quà lưu niệm.”
“Cậu có ý tưởng gì không?” Dương Gia Lợi nghiêm túc nhìn túi gạo trắng.
“Tạm thời thì chưa.”
Cô ấy gật gù: “Chủ Nhật tuần này đưa bản kế hoạch cho tôi.” Nói xong, cô ấy xoay người trở về phòng làm việc của mình.Thái độ giải quyết việc chung, không mang theo tình cảm cá nhân.
Rõ ràng là tôi đã tự nhủ rằng giữa mình và Dương Gia Lợi cần phải tôn trọng lẫn nhau như những vị khách, nhưng đến khi chúng tôi thật sự như người dưng nước lã, thì tôi lại cảm thấy bối rối khó chịu.
Điều này giống như dao cùn đột nhiên trở nên sắc bén cứa vào người, đau đớn đến mức có thể nhìn thấy tận xương.