Khi một miếng kem mềm béo ngậy tan chảy trong miệng thì phải lập tức nhấp thêm một ngụm capuchino nóng ấm, tận hưởng khoảnh khắc cái lạnh mịn màng bị tan chảy bởi hơi nóng.
Vị ngọt của kem, vị mặn của các loại hạt, quyện với một chút vị chua của chanh.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói rằng cậu đã thay đổi rồi.” Giọng nói của Dương Gia Lợi không giấu được vẻ chế nhạo.
“Ai cần cậu lo!” Tôi trợn mắt với cô gái ngồi đối diện đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô ấy ngồi vắt tréo chân. Hôm nay cô ấy mặc quần ống lửng, khiến tôi luôn có cảm giác mắt cá chân của cô ấy đang đung đưa trong giày. Mẹ kiếp, thật là quyến rũ!
“Không phải cậu là thị trưởng của thị trấn sao? Chạy đi làm khảo sát thực địa thế này quả là lãng phí tài năng lớn vào việc nhỏ nhặt thì phải?”
“Chỗ chúng tôi không đủ ngươi.” Dương Gia Lợi cho chân vào dưới gầm bàn, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn: “Tuy tôi là thị trưởng, nhưng văn phòng làm việc cũng chỉ có hai người thôi.”
“Cái gì, hai người thôi sao?” Tôi kinh ngạc đến mức suýt nữa thì đánh rơi chiếc thìa.
“Chúng tôi rất nghèo.” Dương Gia Lợi thở dài, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì nữa.
Nhìn sườn mặt trầm lặng của cô ấy, tôi biết rằng bây giờ không phải là lúc nhưng vẫn hỏi: “Các cậu đã kết hôn rồi à?”
Dương Gia Lợi quay đầu lại, một thoáng sửng sốt của cô ấy khiến tôi cảm thấy hơi vui sướng. Tôi không biết, hoặc có lẽ là tôi muốn cho cô ấy biết rằng tôi đã không còn là tôi của ngày xưa nữa. Tôi là người có khả năng khiến cô ấy kinh ngạc.
Dương Gia Lợi lắc đầu: “Anh ấy ra nước ngoài rồi.”
“Cậu ta đã ra nước ngoài sao?”
Dương Gia Lợi khẽ nhếch khóe miệng, lại là nụ cười “Tôi biết ngay là chẳng giấu nổi điều gì mà”.
Mẹ kiếp, tôi lại hỏi nhiều quá rồi, đã bảo là phải lạnh lùng, kiềm chế rồi cơ mà, Kim Tâm Nghi!
“Anh ấy ra nước ngoài học về y tế công cộng, tôi cũng có sự nghiệp của riêng mình. Nếu không… Cậu nghĩ làm sao tôi lại được bầu làm thị trưởng chứ?”
Vậy là hai người họ đã chia tay, hay là đang yêu xa? Tôi còn chưa kịp hỏi gặng hỏi thì Dương Gia Lợi lại nói tiếp: “Còn cậu thì sao, có đối tượng nào chưa?”
“Không phải việc của cậu!” Tôi đặt thìa xuống, đẩy ly kem trả lại cho cô ấy.
“Lại giận à?” Dương Gia Lợi thở dài, giọng nói mất kiên nhẫn: “Sao cậu vẫn như vậy chứ?”
Cái gì mà vẫn như vậy? Vì thế, cô ấy cảm thấy tôi vẫn không hiểu chuyện, vẫn ấu trĩ, có phải không? Đúng vậy! Tôi không chín chắn chững chạc như người đàn ông Lưu Chí Minh đó, được chưa nào?
“Tôi thật sự không hiểu chuyện này có gì mà không thể hỏi được. Cậu cũng không còn là trẻ con, tôi đang quan tâm cậu, chẳng lẽ cậu không biết sao?”
“Tôi không cần sự quan tâm của cậu!” Tôi đứng dậy, đi phăm phăm về phía cửa tiệm mà chẳng thèm chào tạm biệt.
“Kim Tâm Nghi!” Dương Gia Lợi vội nắm cánh tay của tôi, nhưng tôi không quay đầu lại. Khốn kiếp, tôi tuyệt đối không muốn nhìn vẻ mặt của cô ấy.
“Cậu cứ tùy hứng như vậy cho nên mới…”
“Mới thế nào?” Tôi hất tay cô ấy ra, trợn mắt nói: “Nên mới thế nào, cậu nói đi chứ!”
Dương Gia Lợi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bỗng trở nên điềm tĩnh và trưởng thành. Sau nhiều năm bị xã hội tẩy rửa, kỹ năng thay đổi sắc mặt thần kỳ của cô ấy càng tốt hơn. Mà tôi thì chúa ghét cô ấy như vậy.
“Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về.”
“Không cần.” Tôi cắm đầu đi về phía trước. Dương Gia Lợi lại túm lấy tôi: “Tôi muốn đến thăm bố mẹ cậu.”
“Bố mẹ tôi không ở nhà.” Tôi gỡ mạnh từng ngón tay với khớp xương rõ ràng của Dương Gia Lợi. Tôi đã từng khao khát được nắm đôi tay này.
“Vậy tôi càng phải đưa cậu về.” Dương Gia Lợi trông thì gầy, nhưng không biết lấy đâu ra sức mà giữ lấy tôi rất chặt.
“Cậu đang theo cái logic gì đấy?” Tôi không thể vùng ra được, chỉ có thể mắng mỏ.
Dương Gia Lợi bình tĩnh vừa kéo tôi vừa mở cửa tiệm: “Để cậu không chạy lung tung.”
“Tôi không cần cậu phải lo! Dương Gia Lợi! Cậu không cảm thấy cậu nhiều chuyện à?”
Cô ấy phớt lờ, lần nào cũng đều im lặng là vàng. Dương Gia Lợi đúng là đồ vô tích sự.
“Lên xe.”
“Tôi…” Tôi muốn nói lời phản bác, nhưng khi hai chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, mặt trời đã lặn, đèn đường đã bật và tỏa ánh sáng lờ mờ.
Cô ấy chỉ đứng đó nhìn tôi giống như hàng vạn lần đã từng trong trí nhớ.
Tôi không giãy giụa nữa, mà lên xe ngồi ở ghế phụ, rồi mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Vào một buổi chạng vạng cuối đông sáng sủa, mùi đường phố liên tục thay đổi. Đầu tiên là mùi ngọt ngào của tiệm bánh mì, sau đó là mùi khói thuốc lá và rác rưởi bốc lên từ trong con ngõ nhỏ, khiến mùi ngọt ngào đều trở nên đắng chát.