“Được rồi! Nếu như cậu kiên trì như vậy.” Dương Gia Lợi nhún vai, thoải mái quan sát xung quanh một lượt, rồi nói: ” Vương Chân Y đã đưa cậu đến nhà hàng này à?”
“Không.” Tôi lật xem thực đơn: “Hôm đó bọn tôi không có thời gian nên đến đây.”
Dương Gia Lợi dường như rất hài lòng mà gật đầu một cái.
Xem ra, cô ấy thật sự không thích Vương Chân Y.
Các món ăn được đưa lên rất nhanh, hơn nữa còn rất ngon, tôi vừa ăn vừa tuyên bố: “Tiếp theo chúng ta đi đến thủy cung!”
“Hôm ấy, tôi và Vương Chân Y nghe diễn thuyết, diễn giả là nhân viên của thủy cung, cô ấy làm việc ở hồ cá heo. Lát nữa chúng ta cũng đi xem biểu diễn cá heo đi!”
Có một phòng phát thanh phía trên lối đi dẫn đến hồ cá heo, với hiệu ứng âm thanh lớn và dàn âm thanh nổi.
Nhạc nền sôi động và nhịp nhàng, chúng tôi ngồi trên lan can cạnh khán phòng, tôi hào hứng ló đầu ra xem.
“Hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho mọi người huấn luyện viên, cô Melody!”
“Thật trùng hợp! Chính là cô ấy đấy!” Tôi vỗ tay nhiệt liệt, còn hớn hở nói với Dương Gia Lợi: “Huấn luyện viên cá heo chính là diễn giả ngày hôm đó đấy!”
Dương Gia Lợi hứng thú vỗ tay hai cái: “Vậy nên cậu tới đây xem cô ấy à?”
“Xem ai?”
“Huấn luyện viên cá heo.”
Không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi cảm thấy Dương Gia Lợi không được vui lắm. Cách hỏi của cô ấy kỳ quái, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn trả lời: “Xem gì cô ấy chứ. Tôi xem cá heo. Chúng không đáng yêu sao?”
Màn biểu diễn đã bắt đầu, người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Bây giờ đến lượt Nguyên Bảo biểu diễn một điệu nhảy xinh đẹp.”
Cô gái trẻ liền ra hiệu, rồi bước vài bước trên mặt đất bằng đôi chân đi ủng cao su.
Chú cá heo bơi về phía chúng tôi với tư thế bơi thẳng đứng, vừa bơi vừa đong đưa cơ thể, giống như đang liên tục gật đầu, trông thật đáng yêu.
“Để tôi nói cho cậu biết nhé, thật ra tín hiệu được phát ra từ chiếc ở dưới nước cơ.” Tôi đắc ý thì thầm vào tai Dương Gia Lợi.
Huấn luyện viên vội vàng vỗ nhẹ vào mặt nước, nhưng chú cá heo vẫn phớt lờ, vẻ đùa giỡn này khiến khán giả đều bật cười.
“Cậu xem kìa, đáng yêu quá đi mất!”
Dương Gia Lợi cũng mỉm cười, nhưng nhìn từ góc nghiêng, tôi có thể thấy cô ấy đang rất vui vẻ.
Những chú cá heo bơi nhanh hơn, huấn luyện viên ném một quả bóng bãi biển vào trong nước, chúng liền dùng miệng và vây đuôi đẩy quả bóng về phía huấn luyện viên.
Tôi hào hứng vỗ tay, sau đó lũ cá heo lại bắt đầu giở trò, ngó lơ huấn luyện, tự mình chuyền bóng chơi tiếp.
“Sao những con cá heo này lại nghịch ngợm thế nhỉ.”
Ba con cá heo đứng thành một hàng, Nguyên Bảo dùng miệng chạm vào Cát Lợi ở bên phải, rồi lại làm như vậy với Phát Tài ở bên trái.
“Chúng đang làm gì thế? Đang hôn nhau à?”
Bầu không khí tràn ngập tiếng cười, đôi tình nhân bên cạnh cũng hôn má nhau, hai cô gái ở phía trước cũng hôn má. Trong lòng tôi chợt dâng lên một suy nghĩ táo bạo.
Chạm má hay gì đó cũng chẳng vấn đề gì, đúng không?
Đây là cơ hội ngàn năm có một! Làm đi, Kim Tâm Nghi!
Tôi nhìn sang Dương Gia Lợi, rồi nhanh chóng nhìn về phía đàn cá heo trong bể, và chỉ vào má mình: “Chúng ta cũng hôn đi! Hôn ở đây này! Nhanh lên!”
Cô ấy thoáng do dự một giây, sau đó thật sự sáp lại hôn tôi một cái.
Đôi môi hơi lạnh và mềm mại.
Tôi thật sự rất yêu những chú cá heo này.