“Buổi biểu diễn hay đấy chứ!” Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, tôi cảm thấy má mình nóng lên đến một trăm độ, đến mức có thể chiên được cả trứng.
“Phía trước có cửa hàng tiện lợi, tôi đi mua vài thứ.”
Tôi đi theo Dương Gia Lợi vào cửa hàng tiện lợi dạo hai vòng, cô ấy mua chai nước, tôi cũng mua một chai.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, tôi vẫn không kìm được nụ cười ngớ ngẩn.
“Cậu phấn khích quá nhỉ.” Dương Gia Lợi cầm chai nước áp lên má tôi: “Mặt cậu đỏ lắm, tôi thật sự sợ rằng cậu đột nhiên thiếu dưỡng khí mà ngất đi.”
Tôi cười khúc khích, Dương Gia Lợi bất đắc dĩ cầm lấy chai nhựa từ trong tay tôi, sau đó một trái một phải áp lên má tôi.
“Cậu thích cá heo đến thế sao?”
“Thích chứ!” Tôi biết mình đã làm quá lố, nên ngượng ngùng cầm lại một chai nước từ tay Dương Gia Lợi, mở nắp chai ra, muốn uống nước để bình tĩnh lại.
“Đi thôi! Chúng ta còn có rất nhiều nơi chưa xem.” Ánh mắt Dương Gia Lợi tỏa sáng lấp lánh, vốn dĩ lúc chúng tôi mới đi vào, cô ấy cũng không có hứng thú như vậy.
Bây giờ tôi có thể cảm nhận được sự háo hức của cô ấy đối với thủy cung.
“Dương Gia Lợi, cậu nhìn kìa!” Tôi chỉ con tôm nhỏ trong suốt trong bể cá, và nói: “Đó là tôm pha lê đấy!”
“Đẹp quá!”
Những con tôm long lanh trong suốt, có con màu đỏ, màu đen và màu xanh lam, đang bơi lội trong đám thực vật thủy sinh xanh biếc.
Hai chúng tôi cùng ghé vào nhìn một con tôm pha lê có thân màu trắng và đầu màu đỏ đang bò trên một chiếc lá lớn.
“Thật đặc biệt.” Mặt kính thủy tinh phản chiếu dáng vẻ của Dương Gia Lợi, cô ấy chăm chú nhìn con tôm pha lê, tràn đầy tò mò và kinh ngạc.
Tôi kéo cô ấy, mặc dù cô ấy không ngạc nhiên phấn khích như tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô đang rất thoải mái và vui vẻ.
Có lẽ đã lâu rồi cô ấy không ra ngoài chơi một cách vô tư như vậy, tôi cũng dần bỏ cái gọi là “hẹn hò” sang một bên, và cảm thấy nếu như không có chuyện gì quan trọng hơn việc làm cho Dương Gia Lợi vui vẻ, nếu như tôi chỉ quan tâm đến cái gọi là “hẹn hò” thì có lẽ sẽ mọi thứ sẽ trở nên lẫn lộn.
Chúng tôi ngắm nhìn tôm pha lê, rồi lại đi xem cá quán quân, và đi thẳng đến quầy lưu niệm sau khi đã tham quan xong các tòa thủy cung.
“Cái này thì sao?” Tôi nhìn một quầy cá heo, đắn đo mãi: “Con này trông giống Nguyên Bảo quá!”
“Tôi thấy cũng được đấy.” Dương Gia Lợi sờ đầu tượng cá heo, gật gù nói: “Đều cùng một mẫu mà.”
“Cậu không hiểu đâu!” Tôi cầm bức tượng lớn lên, dùng hai tay đỡ đầu và đuôi của nó, giống như quảng cáo sashimi. Có điều, cá heo trong tay tôi lại biến thành cá ngừ đại dương. Tôi còn cố ý để con cá heo đối mặt với Dương Gia Lợi: “Phần hồn không giống nhau đâu! Cậu nhìn thấy không, đây là phần hồn của tượng đấy!”
Cô ấy nhíu mày, nghiêm túc nhìn xem con cá heo mà tôi đang ôm có gì khác.
“Thôi vậy.” Tôi đặt bức tượng trở lại chỗ cũ.
“Không mua à?” Dương Gia Lợi lấy làm khó hiểu trước hành động của tôi.
“Tôi vừa nhìn thấy giá tiền đã nản rồi!” Tôi thở dài, sờ đầu một tượng cá heo: “Những ba nghìn Đài tệ đấy, quá đắt!”
Dương Gia Lợi trầm ngâm một lát, rồi nói: “Đúng là quá đắt.”
Chúng tôi đi dạo một vòng, thỉnh thoảng lại gặp vài bức tường đắt kinh khủng, cuối cùng đành phải hậm hực rời đi.
Tôi vừa bước chân ra khỏi cửa hàng đồ lưu niệm, Dương Gia Lợi đột nhiên quay người, bước nhanh trở lại cửa hàng.
“Này!” Tôi đi theo phía sau cô ấy. Cô ấy quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ với tôi: “Chúng ta mua con nhỏ hơn đi!”
“Nhỏ hơn cũng gần một nghìn tệ đấy!”
“Chúng ta góp lại cũng được năm trăm tệ rồi!”
Dương Gia Lợi đặt bức tượng con cá heo lớn hơn lòng bàn tay một chút vào tay tôi: “Chăm sóc thật tốt cho bé cá heo của chúng ta nhé.”