- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 7: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Ngay khi xe vừa đến cửa nhà tôi, và dừng lại, tôi liền mở cửa ra. Dương Gia Lợi không vui chép miệng một tiếng, có lẽ cô ấy cảm thấy hành động này của tôi rất nguy hiểm, nhưng ai cần cô ấy quan tâm chứ?
Tôi đóng sầm cửa và chạy vọt đến trước cửa nhà mình, nhanh nhẹn lấy ra chìa khóa, ngặt nỗi cửa chống trộm nhiều khóa, động tác lật tìm chìa khóa khiến hành động lưu loát như nước chảy của tôi cũng thành công dã tràng. Loại cửa chống trộm này thật sự rất tốn thời gian. Khí thế của tôi cũng biến mất sạch.
Cuối cùng, tôi cũng mở được cửa ra, bởi vì muốn chữa ngượng nên tôi đã xoay người lại một cách rất ngầu rồi đóng sầm cửa lại. Tuy nhiên, Dương Gia Lợi đã bước nửa người vào trong nhà tôi.
“Dương Gia Lợi!” Tôi sợ hết hồn, nhảy lùi lại một bước.
Cô ấy thuận tay đóng cửa lại.
“Cậu vào đây làm gì hả!”
“Nhà cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả.” Dương Gia Lợi nhìn xung quanh một lượt, dường như hoàn toàn không tiếp nhận được tín hiệu bài xích nào từ tôi.
“Dương Gia Lợi, cậu vào đây làm gì hả?”
“Cô và chú đúng là không ở nhà thật.” Cô ấy đi vào phòng khách, không để ý tới tôi đang gào to ở phía sau: “Đồ chơi mới à?”
“Ừ! Ba tôi mua cho tôi.”
“Cô chú bây giờ đang ở đâu?”
“Myanmar!” Không đúng, sao tôi phải trả lời vấn đề của cô ấy chứ! Mẹ kiếp!
Dương Gia Lợi nhìn thoáng qua chiếc thùng lớn chình ình ở huyền quan và phòng khách: “Mẹ cậu gửi cái gì vậy?”
“Tôi không biết, vẫn chưa xem.” Tôi khoanh tay trước ngực, dựa vào huyền quan, không muốn bước tới, tỏ thái độ đuổi khách. Làm ơn, mau chóng rời đi có được không? Tôi đang chờ cô ấy đi để đóng cửa đây.
Dương Gia Lợi ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi một cái, sau đó ngồi xổm xuống lật xem những thứ trong thùng.
“Này này, ai cho cậu động vào đồ của tôi hả?”
“Thùng hàng này ở đây mấy ngày rồi?”
“À…” Tôi chột dạ quay đầu sang chỗ khác.
Dương Gia Lợi thở dài một cách quá lố: “Chắc chắn là vài ngày rồi chứ gì, nếu như trong này có đồ ăn thì sao?”
“Có đồ ăn thì mẹ tôi sẽ nói với tôi!”
“Hôm đó nhận được thùng hàng này, cậu lấy đồ chơi mà mình muốn ra, rồi ném chỗ còn lại này sang một bên, có đúng không?” Dương Gia Lợi để từng món đồ trên mặt đất để sắp xếp.
“Cậu quản tôi đấy à!”
Cuối cùng, tôi vẫn từ bỏ việc canh cửa, sao tôi có thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy làm xáo trộn đồ của tôi chứ? Tôi ngồi xổm xuống, cầm một cái lọ nhựa dưới đất lên mở ra: “Bột màu vàng này là cái gì?”
“Đưa tôi xem nào.” Dương Gia Lợi lại gần ngửi một cái: “Đây chắc là mỹ phẩm đặc trưng của Myanmar.”
“Mỹ phẩm sao?” Tôi sững sờ, thứ bột có vẻ kỳ lạ này là mỹ phẩm sao?
“Hình như nó tên là cây neem hoàng hương.” Dương Gia Lợi đặt cái lọ xuống: “Bọn trẻ con sẽ bôi thứ này lên mặt vào buổi sáng.”
“Dưỡng da à?”
“Chắc là để ngừa muỗi!” Dương Gia Lợi nhún vai, sau đó nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Gì đó!”
“Rất thích hợp với người lười như cậu.”
“Tôi cũng biết chăm sóc da đấy nhé!” Tôi phản đối.
Dương Gia Lợi đột nhiên nghiêng người về phía tôi, khiến tôi bất ngờ ngã ngồi xuống đất.
“Hôm nay cậu có thoa kem dưỡng da không?”
“Cái gì! Điên à!” Tôi lấy tay che nửa khuôn mặt lại. Cô ấy bị làm sao vậy? Mẹ kiếp!
“Hai má cậu bị nẻ rồi.” Dương Gia Lợi ngồi trở lại chỗ của mình, tiếp tục mở thùng.
“Cậu, cậu, tôi không bị nẻ nhé!”
“Vậy tại sao mặt cậu lại đỏ thế?”
“Tôi, tôi chỉ thấy nóng mà thôi! Tôi có thoa kem dưỡng da mà.”
“Ồ, cái này.” Dương Gia Lợi lấy ra một mảnh vải vừa nhìn đã thấy trơn bóng.
Miếng vải ca rô màu cam đỏ phủ lên mu bàn tay trắng nõn của cô ấy trông thật bắt mắt.
Một mảnh giấy rơi ra dọc theo tấm vải, Dương Gia Lợi khom người nhặt mảnh giấy lên. Tôi liền nhào tới cướp lấy, để giành lại chút phần thắng.
“Con gái, cất mảnh vải này đi cho mẹ. Mẹ nghe nói rằng Kyaing Khan, một ngôi làng ở phía nam hồ Inle của Myanmar có một xưởng chuyên sản xuất loại vải lụa tơ tằm này. Họ sử dụng sợi tơ trên cuống sen, đồng thời sử dụng loại tơ này ở trình độ rất siêu. Con có biết khi cắt củ sen sẽ xuất hiện tơ không? Loại vải cao cấp được dệt từ loại tơ sen ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’ này không chỉ mang ý nghĩa di sản văn hóa mà còn khiến các thương hiệu thời trang Ý cũng phải chú ý.”
“Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.” Tôi bật cười.