Dương Gia Lợi không nhúc nhích, mà ngoan ngoãn để tôi băng bó cho cô ấy, nhưng tôi lại hi vọng cô ấy có thể cử động một chút, giãy giụa một chút, ít nhiều thể hiện sự tức giận.
“Dương Gia Lợi.” Tôi để tay cô ấy xuống, mặc dù đã dùng băng gạc quấn hết vòng này đến vòng khác trông thật xấu xí, nhưng ít nhất máu đã ngừng chảy.
Dương Gia Lợi thẫn thờ nhìn về phía trước, cuối cùng nhắm mắt lại như sắp ngủ.
Tôi nằm xuống bên giường, nhìn hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy, cuối cùng lau nước mắt đứng dậy, đi đến hành lang cạnh cửa.
“Tiểu Kim.” Ôn Phỉ nhận điện thoại, dịu dàng mà bình tĩnh. Tôi hít sâu một hơi, tâm trạng dần dần ổn định: “Ôn Phỉ à, tôi xin lỗi nhé, hôm nay cậu có cần đến xe máy không?”
“Có chuyện gì vậy?”
“À… Bên này có chút chuyện…” Tôi không biết nên nói như thế nào, tôi lo lắng Dương Gia Lợi ở nhà một mình, nhưng dù sao cũng không thể nói cho Ôn Phỉ biết tình hình của cô ấy. Suy cho cùng, đây à chuyện riêng tư, nếu tôi nói ra, nếu như tôi nói ra thì chẳng phải sẽ giống mẹ của Dương Gia Lợi sao?
Nghĩ đến bà ấy, tôi biết là không nên, nhưng tôi thực sự rất tức giận và căm phẫn. Lâu lắm rồi tôi không căm hận ai như vậy. Ngay cả Cục trưởng Hàn chết tiệt cũng không đáng ghét đến thế.
“Không có chuyện gì, tôi vẫn còn xe khác, cậu không cần phải vội vàng mang trả xe cho tôi đâu.” Ôn Phỉ dừng lại một lát, rồi do dự hỏi: “Thị trưởng Dương không sao chứ?”
“Cậu cũng xem tin tức rồi à?”
Ôn Phỉ nói chuyện rất dè dặt, tôi biết là cô ấy cũng đã xem cuộc phỏng vấn của mẹ Dương Gia Lợi.
“Ừ.” Ôn Phỉ thở dài: “Rất nhiều người đang thảo luận.”
“Tôi đã nghe Chân Y nói rằng Thị trưởng Dương có thái độ rất bảo thủ đối với chuyện đồng tính.”
Tôi mím môi, không nghĩ tới mình lại khóc: “Cô ấy không khỏe… Tôi không biết phải làm sao.”
“Tiểu Kim, đôi khi chúng ta mang theo vỏ bọc của chính mình để đối mặt với thế giới bên ngoài.”
“Nếu như thế giới xảy ra sai lệch, thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vỏ bọc của chúng ta.”
“Đây chính là ý nghĩa của việc thách thức sự tồn tại của chúng ta.”
“Đó là một việc rất khó.” Giọng Ôn Phỉ rất bình thản, nhưng lại tràn đầy sự đồng cảm, tôi cảm thấy cô ấy cũng đang đau khổ.
Sau khi vội vàng nói vài câu, tôi trở lại phòng của Dương Gia Lợi. Cô ấy quay người sang một bên, đắp chăn chìm vào giấc ngủ.
Tôi đờ đẫn ngồi dưới sàn nhà, dựa vào thành giường, cố gắng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Một tiếng động khẽ khiến tôi tỉnh giấc, hốt hoảng đứng dậy. Dương Gia Lợi đang ngồi ở trên giường.
Tôi vô tình ngủ quên mất, đèn bên ngoài đã tối mờ.
“Cậu dậy rồi à?”
Dương Gia Lợi gật đầu.
“Còn đau không? Để tôi thay thuốc cho cậu!” Tôi vừa đi tới, cô ấy liền rụt tay lại.
Thấy thái độ từ chối sự tiếp cận của tôi, tôi cắn chặt môi, cố gắng khiến bản thân không khóc.
“Không cần.” Dường như nhận ra, phản ứng của mình quá lạnh lùng, cô ấy lại nói: “Không đau đâu.”
Tôi lau nước mắt, giả vờ như không có gì, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có đói không?”
“Không.”
Tôi ngồi xổm dưới chân Dương Gia Lợi, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy cụp mắt xuống, nhưng không nhìn tôi.
“Dương Gia Lợi.” Tôi không biết nên nói gì với cô ấy, tôi có thể nói gì để khiến tình hình trở nên tốt hơn đây?
Tôi không thể làm được điều đó.
“Có phải là tôi không?”
Dương Gia Lợi ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng giận dữ, nhưng tôi đã nói nhanh hơn cô ấy: “Nếu đúng là như vậy, tôi sẽ rất vui.”
“Được một người tài giỏi như cậu thích, tôi thật sự rất vui, rất vui.”
“Tôi không phải les.” Dương Gia Lợi lạnh lùng trả lời, quay đầu sang chỗ khác, lảo đảo đứng lên.
“Đương nhiên cậu không phải les.” Tôi cũng đứng dậy, giả vờ hài hước mà vô tình nói: “Có nghiên cứu nói rằng, trong thời kỳ trưởng thành, trẻ vị thành niên thường có biểu hiện dao động tính dục, sau này mới có thể chính xác!”
“Cậu có….Lưu Chí Minh.” Tôi nói như thể tên của anh ta là một câu thần chú, đột nhiên bản thân tôi cảm thấy rất biết ơn anh ta.
Cảm ơn sự tồn tại của anh ta để chứng minh rằng Dương Gia Lợi không phải là người đồng tính. Tôi cười khổ, thật chua xót, trong lòng đau nhói.
Dương Gia Lợi không đáp lời, nhưng cô ấy cảm thấy vai mình đã không còn căng thẳng nữa.
Cô ấy rất xứng đáng để tôi vì cô ấy mà đau lòng.
“Chúng ta cùng đi ăn cơm đi! Không phải trước đó đã nói là sẽ dẫn Lỗ Lỗ đi dạo sao? Ăn xong chúng ta cùng nhau đi tản bộ nhé.”