“Gâu gâu gâu…”
Dương Gia Lợi ngồi xổm xuống, đeo dây xích cho Lỗ Lỗ. Nó rất nghe lời, cũng rất phấn khích, liên tục vẫy đuôi.
Chúng tôi thong thả dẫn Lỗ Lỗ đi trên con đường nhỏ.
Các con đường nhỏ trong thị trấn được trải nhựa tốt, mặc dù hơi hẹp nhưng không có nhiều người qua lại.
Tôi lén liếc nhìn Dương Gia Lợi một cái, cô ấy có vẻ không vui cũng không buồn.
“Giúp tôi dắt Lỗ Lỗ một lát.”
Tôi cầm lấy dây xích, Dương Gia Lợi lấy điện thoại di động của mình ra.
Thấy vậy, tim tôi bỗng thắt lại, liệu cô ấy có nhận được những tin nhắn liên quan và quấy rối nữa không?
“Để tôi cầm điện thoại cho cậu.” Tôi đưa tay che màn hình điện thoại của Dương Gia Lợi.
Cô ấy thoáng nhìn tôi, tôi áy náy nhìn xung quanh: “Ôi chao! Không được vừa đi vừa nhìn điện thoại đâu! Cúi đầu xuống nhìn như vậy, lỡ ngã xuống hố thì làm sao?”
“Tôi không sao.” Tay còn lại của Dương Gia Lợi nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra: “Tôi cần giải thích với cả nhóm về cách xử lý.”
“Cậu… ” Tôi cả kinh: “Cậu định xử lý như thế nào?”
“Không phải làm gì đặc biệt cả, mọi việc tự nhiên sẽ bị lãng quên thôi.” Dương Gia Lợi cúi đầu gõ chữ. Tôi đi rất chậm, cô ấy cũng đi rất chậm vì mải nhắn tin, chỉ có Lỗ Lỗ là không ngừng chạy tới chạy lui.
“Cậu viết gì vậy?” Tôi nửa đùa nửa thật hỏi.
“Quên rồi.” Dương Gia Lợi thản nhiên đáp.
Tuy nhiên, thấy cô ấy không có ý từ chối câu hỏi này, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy là ai?”
Cô ấy nhìn tôi, lúc này mới hiểu câu hỏi của tôi là gì.
“Không có ai cả.” Cô ấy lại cúi đầu.
“Tôi có quen cô ấy không?”
Dương Gia Lợi không trả lời.
“Có phải là tôi không?”
Cô ấy dừng lại, bỏ điện thoại vào trong túi và bắt đầu sải bước đi lướt qua Lỗ Lỗ và tôi.
“Dương Gia Lợi!” Tôi đuổi theo cô ấy, một tay dắt Lỗ Lỗ, tay kia túm lấy áo cô ấy.
Cô ấy liền kéo tôi đi vài bước, hành động này khiến tôi càng chắc chắn hơn.
Người cô ấy thích là tôi, chắc chắn là tôi.
“Tôi cũng thích cậu!”
Dương Gia Lợi sững người, khiến tôi suýt nữa thì đụng phải cô ấy, may mà kịp thời dừng lại. Cô ấy quay lại nhìn tôi. Ánh trăng bắt đầu rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy.
“Nếu cậu từng thích tôi thì tốt quá!” Tôi lắp bắp nói, rồi bật cười khô khan, thật sự muốn mọi chuyện cuốn theo chiều gió.
Tôi cất giữ những từ ngữ ngốc nghếch ấy. Đúng vậy! Tôi thích Dương Gia Lợi. Nhưng sau khi bày tỏ rồi mới thấy hoá ra cũng không khó lắm. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy, cô ấy càng cố tỏ ra bình thản càng khiến tôi nhận ra chút dấu vết.
Một thoáng lo lắng nhen lên trong lòng, nhưng lại không thể xóa nhòa.
“Ting ting…” Điện thoại của Dương Gia Lợi vang lên.
Cô ấy liếc nhìn tôi, sau đó đi hai bước rồi mới nghe điện thoại: “Chí Minh…”
Tôi cố gắng nhìn đi chỗ khác, cố gắng không để ý tới thì điện thoại của tôi cũng đổ chuông.
Tôi cúi đầu xuống nhìn màn hình, người gọi đến là Diệp Trọng Tân?
“Alo?”
“Này! Cô có đang ở chỗ Thị trưởng không?”
“Sao vậy?” Tôi ngẩng đầu nhìn Dương Gia Lợi, một tay cô ấy vẫn cầm điện thoại, tay kia nắm khuỷu tay này, xem ra không có ý định cúp máy.
“Bây giờ có rất nhiều youtuber nổi tiếng muốn đến thị trấn của chúng ta! Bọn họ đều muốn phỏng vấn Thị trưởng, muốn nghe cô ấy nói về vấn đề giới tính, hòa bình và giáo dục!” Diệp Trọng Tân cố tình nhấn mạnh hai từ giới tính, tôi có thể lập tức hiểu được ý anh ta.
Ha? Bây giờ Thị trưởng nổi tiếng vì cô ấy đã từng viết một bức thư tình cho một cô gái, nên mọi người bắt đầu muốn có được tin tức của cô ấy sao?
Tôi cảm thấy bất mãn thay Dương Gia Lợi, chúng tôi đã rất cố gắng để quảng bá cho thị trấn, nghĩ ra mọi thứ từ du lịch đến công nghiệp một cách chu đáo, nhưng cuối cùng lại không bằng một câu chuyện phiếm sao?
Dương Gia Lợi nghe điện thoại, tôi đi về phía cô ấy muốn nói vài câu. Bầu không khí giữa hai chúng tôi vẫn rất kỳ lạ. Tôi vội vàng nói trước: “Diệp Trọng Tân nói rằng có nhiều người muốn đến thị trấn để trải nghiệm cuộc sống nông thôn.”
Dương Gia Lợi cúi đầu cầm điện thoại, dường như cuộc nói chuyện này không vui cho lắm thì phải? Làm sao bây giờ? Đáng ra tôi không nên nói những điều linh tinh trong giây phút quan trọng như thế này! Kim Tâm Nghi! Mày thật ích kỷ.
“Là Lưu Chí Minh.” Dương Gia Lợi nhét điện thoại vào túi quần, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn tôi và nói: “Anh ấy sắp về rồi.”