“Anh ta…” Tôi sững người.
Lưu Chí Minh sắp trở về ư? Tại sao? Tại sao anh ta lại trở về vào lúc này?
“Cậu vừa nhận được cuộc gọi từ phóng viên à?” Dương Gia Lợi liếc nhìn điện thoại trên tay tôi, lúc này tôi mới bình tĩnh lại.
“Là Diệp Trọng Tân.” Tôi cúi nhìn màn hình điện thoại đang sáng, là danh sách youtuber mà Diệp Trọng Tân gửi đến.
“Đây là danh sách youtuber.” Tôi nghiêng người cho Dương Gia Lợi xem, cô ấy xáp lại nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ. Tôi nhìn sắc mặt của cô ấy, nhỏ giọng nói thêm: “Có điều, bọn họ muốn phỏng vấn cậu.”
“Ha.” Dương Gia Lợi khẽ cười một tiếng.
Tôi lướt xem danh sách, ấy thế mà lại thấy cái tên ‘Công chúa cũng có thể ở bên công chúa mãi mãi’.
“Hóa ra có cả bọn họ nữa à!”
“Cậu cũng biết họ sao?”
“Lần trước từng nói chuyện vài câu.”
“Vậy thì chọn họ đi!” Dương Gia Lợi đột nhiên đưa ra quyết định.
“Hả?” Tôi kinh ngạc trước quyết định của cô ấy. Cô ấy không cần biết thuộc tính của từng kênh youtube sao? “Nhưng như thế có ổn không? “Kênh của họ làm về đồng tính nữ đấy?”
“Vậy nên họ sẽ không hỏi linh tinh đâu.” Dương Gia Lợi tự tin bước đi, dường như đã lấy lại được sự quyết đoán và trí thông minh của mình.
Đúng vậy! Là một người đồng tính nữ, nên sẽ có sự đồng cảm nhiều hơn thì phải? Tất nhiên là vẫn phải thảo luận về nội dung phỏng vấn đã.
“Khi nào Lưu Chí Minh sẽ trở về?”
“Một thời gian nữa.” Dương Gia Lợi bình thản nói: “Tôi sợ mọi chuyện trở nên ầm ĩ, vị hôn phu của tôi sẽ chạy mất.”
Nghe giọng điệu đầy đề phòng này, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ: “Ba cậu sắp xếp sao?”
Dương Gia Lợi gật đầu như ngầm đồng ý. Đáng buồn là cô ấy sẽ không vui, thế này chẳng phải là mẹ cô ấy gây chuyện, ba cô ấy phải i thu dọn sao?
“Bọn mình trở về đi.”
“Ừ.”
Sau khi về nhà, tôi đã thảo luận với Dương Gia Lợi về cách hợp tác với “Công chúa có thể ở bên công chúa mãi mãi”.
Họ sẽ không nói về thư tình, về thích, về những người như họ.
Tôi không biết nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Tôi mơ màng thổ lộ mà không biết người ấy có hiểu được những gì tôi nói hay chăng.
Tôi cẩn thận nhớ lại phản ứng của Dương Gia Lợi khi đó, tôi nghĩ rằng cô ấy đã nghe thấy tôi nói rằng mình thích cô ấy, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.
Tôi nhắm mắt lại, dù sao cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội thổ lộ, vì vậy…
Quên đi, như thế là đủ rồi.
Ngày hôm sau văn phòng trên thị trấn ồn ào đến mức phiền phức.
Hai chúng tôi đến rất sớm, bên ngoài rất ầm ĩ, vẻ mặt Dương Gia Lợi đầy lạnh lùng.
Thấy vẻ mặt cau có của tôi, cô ấy bèn an ủi: “Lát nữa sẽ có người giải quyết”.
Tôi nhìn từ cửa sổ xuống lầu, một chiếc Mercedes đi vào, một người phụ nữ mặc váy đen bước ra khỏi xe.
Mọi người lập tức vây tới.
“Có chuyện gì với Thị trưởng vậy? Cô ấy thích nữ giới sao?”
“Thị trưởng, nếu chúng ta trở thành thị trấn cầu vồng thì sao?”
“Thị trưởng, tại sao không làm sáng tỏ chuyện này trên mạng? Điều này có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của thị trấn chúng ta.”
“Đúng vậy! Giáo hội của con trai tôi cũng từng có chuyện như này, nhưng Thị trưởng thì không thể xảy ra chuyện như vậy được!”
Người phụ nữ tháo chiếc kính râm xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà thân thiện: “Tôi hiểu mối quan tâm của mọi người. Thị trấn Ngũ Phúc chắc chắn là một nơi tuyệt vời để cân bằng giữa nông nghiệp và du lịch. Thị trấn của chúng tôi có doanh số bán hàng rất cao, tiện đây tôi cũng có một tin tốt lành muốn thông báo cho mọi người, chúng ta sắp có những công dân mới chuyển đến thị trấn!”
“Người dân thị trấn mới sao?”
“Chắc chắn là có người tới đây ở không vậy? Hay là một hộ cư dân ma!”
“Đúng thế! Chúng tôi sẽ không dễ bị lừa đâu!”
“Nhất định lại là một khu dân cư ma rồi!”
“Mọi người đừng nóng vội, có thể hỏi nhà ông Lưu, nhà họ đã cho thuê rồi đấy.”
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào văn phòng, bước chân dồn dập, giọng nói vội vã, từng chỉ dường như đều thể hiện rằng “Mỗi một phút của tôi đáng giá mười vạn”
“Thị trưởng Dương, chúng ta có một khu cư dân mới.”
“Đây là một đôi vợ chồng. Họ là nhà sản xuất video trực tuyến, mới kết hôn và muốn phát sóng cuộc sống hàng ngày của nông thôn.”
“Chúng tôi nghĩ mọi mặt đều rất tốt.”
“Sau khi ổn định cuộc sống, tôi sẽ mời cô cùng họ quay một bộ phim ngắn.”
Trong khi nói chuyện, họ bước vào văn phòng cùng với Dương Gia Lợi, để thảo luận những thủ tục phía sau.
Nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, tôi chợt cảm thấy mình thật vô dụng, người phụ nữ này chắc hẳn là trợ lý của cô ấy.
Trợ lý làm việc rất xuất sắc và đầy hiệu quả, hôm nay khi người dân trong thị trấn ồn ào, tôi không tài nào xử lý được.
Tôi sợ rằng mình không xử lý cẩn thận sẽ đắc tội với họ, dù sao trước đó tôi cũng đã từng chọc giận họ.
Tôi không có cách nào để mình bình tĩnh như vậy, không có cách nào khéo léo chuyển chủ đề, không có cách nào…