“Cái gì vậy?” Dương Gia Lợi đứng dậy, muốn nhìn xem đó là gì.
“Cái này gọi là tơ sen!” Tôi chỉ vào mảnh vải trong tay cô ấy: “Đưa cho tôi, mẹ tôi dặn là cất cẩn thận.”
Dương Gia Lợi không muốn hỏi thêm nữa, mà thẳng tay giật lấy mảnh giấy. Tôi tức giận giậm chân, nhưng cô ấy chỉ đọc mảnh giấy rồi gật đầu: “Đúng là làm bằng tơ sen thật.”
“Rất thú vị, đúng không?”
Tôi không có tâm trạng để đáp lại cô ấy, “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, mảnh vải này giống như một sự châm biếm đối với tôi vậy.
Tôi cầm mảnh vải đứng dậy đi tới khu vực nối liền phòng khách và huyền quan: “Tôi muốn ăn cơm, cậu đi về đi.”
Dương Gia Lợi ngồi xếp bằng trên sàn nhà, ngoảnh mặt làm ngơ.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay trở lại lần nữa, đặt tấm vải lên sô pha trong phòng khách. Mặc dù không muốn tiếp xúc thân thể với cô ấy, nhưng tôi cũng chỉ còn cách kéo cô ấy dậy.
Cuối cùng, Dương Gia Lợi cũng đứng lên, nhưng sau đó lại đi về phía phòng bếp, nhìn những ly mì ăn liền chất đống trong bếp: “Lại ăn mì ăn liền.”
“Không phải việc của cậu! Có phải là bắt cậu ăn đâu.” Tôi thật sự rất bực mình, cô gái này đừng như vậy chứ? Trước kia khi còn là học sinh, có thấy cô ấy mặt dày như thế đâu? Rốt cuộc tại sao tôi lại thích cô gái này chứ?
Cuối cùng, Dương Gia Lợi xoay người, đi tới cúi xuống nhặt chiếc hộp các tông lên, phân loại giấy vụn và túi đựng bên trong, rồi mang ra huyền quan. Tôi khoanh tay trước ngực đi theo để khóa cửa lại.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh gầy của cô ấy, chắc hẳn dạo này cô ấy cũng rất bận rộn! Ngay cả khi vừa rồi kéo cô, tôi cũng không cảm thấy nặng, hình như cô ấy còn gầy hơn hồi còn học đại học.
Không phải cô ấy rất thích cằn nhằn tôi sao? Kết quả cũng chẳng chăm sóc tốt cho bản thân. Cô gái chỉ giỏi nói miệng này.
Lần sau gặp mặt không biết là khi nào? Chắc là khi họ sắp tổ chức đám cưới! Cho dù tôi có chặn Facebook thì Dương Gia Lợi cũng biết địa chỉ nhà tôi, vì vậy tôi không thể không tham gia, đúng không?
Có câu nói trốn được mùng một nhưng không trốn được ngày rằm. Ha ha!
Tôi cúi đầu không nói gì, thậm chí cũng không nói ra được lời tạm biệt.
Tuy nhiên, Dương Gia Lợi lại quay trở lại, còn xắn tay áo lên.
“Cậu, cậu, cậu làm gì? Muốn đánh nhau sao?”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Ăn cơm.”
“Ăn cơm?” Có lẽ tôi còn đang mải mê với suy nghĩ về đám cưới của cô ấy và Lưu Chí Minh, đầu óc vẫn chưa theo kịp.
Dương Gia Lợi đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh ra, đầu tiên là nhìn đồ trong ngăn trữ đông, khuôn mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, nhưng lại nhanh chóng mở ngăn lạnh ra, sau đó vẻ mặt giống như đang viết rõ “quả nhiên là vậy”.
“Cậu, cậu làm gì thế?” Một loạt hành động của cô ấy khiến tôi hốt hoảng.
“Biết ngay là mẹ cậu sẽ trữ đông lạnh thức ăn mà.” Dáng vẻ đắc ý của Dương Gia Lợi trông thật đáng ghét.
“Cậu biết nấu cơm khi nào vậy?”
“Cho nên…” Động tác lấy thức ăn của cô ấy dừng lại, và đưa mắt nhìn về phía tôi: “Thật ra là tôi đã thay đổi rồi.”
Tôi nghẹn lời không biết nói gì. Đúng vậy, sau vài năm, liệu cô ấy có còn là cô gái tôi tôi thích khi ấy không? Tôi thay đổi, cô cũng thay đổi rồi.
Có lẽ tôi có thể coi cô ấy như một người bạn tốt nhỉ? Trước đây, chúng tôi vốn là bạn thân, đó là lỗi của tôi. Thật ra, hai người chúng tôi thành ra như bây giờ, nguyên nhân đều là từ phía tôi, là vì tôi luôn yêu đơn phương cô ấy.
Chúng tôi đã không còn là những người của năm đó nữa.
Dương Gia Lợi tìm kiếm trong phòng bếp: “Đồ ăn bên ngoài khó ăn chết đi được.”
“Ngày nào cậu cũng tự nấu ăn à?” Tôi cố gắng dùng giọng nói bình thường nhất có thể, hy vọng nghe giống như bạn cũ đang trò chuyện.
“Gần như là vậy.”
“Làm thị trưởng thị trấn rảnh rỗi thế sao?”
Dương Gia Lợi nhìn tôi bằng ánh mắt “cậu có thể đích thân trải nghiệm”.
“Nấu ăn cho một người không khó lắm thì phải?” Tôi dựa vào ghế ở bàn ăn, đứng từ xa hỏi cô ấy.
Dương Gia Lợi nghiêng đầu: “Hơi phiền phức.”
“Cậu muốn nấu món gì?”
“Cậu muốn giúp tôi sao?”
Tôi lại nghẹn lời. Biết mình chỉ có thể úp mì ăn liền, tôi đứng thẳng dậy, xua hai tay: “Cần tôi giúp gì không?”
Cô ấy giương mắt liếc nhìn tôi: “Cậu ra chỗ khác chơi đi!”