Tôi nắm lấy cánh tay của cô ấy để đỡ cô ấy, khoảng cách của chúng tôi gần như vậy, đường cong cơ thể của cô ấy lướt qua bên cạnh tôi, dường như có một luồng điện cao thế chạy khắp người tôi.
Tôi nắm lấy tay Dương Gia Lợi và đẩy cô ấy vào tường, vẻ mặt cô ấy thoáng kinh ngạc. Tôi ôm lấy mặt cô ấy và hôn cô ấy.
Môi của Dương Gia Lợi vẫn còn hơi khô, cô ấy vẫn chưa hết bất ngờ thì tôi đã ép sát vào người cô ấy, ép chặt cô ấy vì tôi phải chạy đua với thời gian, tôi muốn lưu giữ cảm giác của Dương Gia Lợi trong miệng mình. Cảm giác nóng bỏng hỗn loạn, tôi nếm thử hương vị của vang đỏ, ồ, đây là mùi rượu mà tôi đã uống.
“Cậu làm cái gì vậy?” Cuối cùng Dương Gia Lợi cũng tìm được cơ hội đẩy mặt tôi ra, mặt của tôi bị cô ấy đẩy một cái, cảnh vật trước mặt cũng thay đổi.
Tôi ôm cô ấy, ghì chặt lấy cô ấy. Cô ấy vùng vẫy và đấm vào vai tôi. Cô ấy đánh tôi. Tôi ôm cô ấy, ôm thật chặt. Một lúc lâu sau tôi liền bật khóc nức nở.
Khi Dương Gia Lợi nghe thấy tiếng khóc của tôi, lực tay của cô ấy trở nên yếu đi, động tác đánh tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cuối cùng cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên eo tôi.
Không biết qua bao lâu, tôi dùng hết sức lực ôm lấy cô ấy. Tôi như bị đóng băng ở tại chỗ, cảm giác giống như một tảng đá lạnh. Dương Gia Lợi đột nhiên nói bên tai tôi: “Là cậu.”
Là tôi cái gì? Tôi không nhúc nhích, tôi sợ đây là trò bịp bợm của cô ấy, cô ấy muốn tôi buông cô ấy ra, để hỏi cô ấy nói vậy là có ý gì?
Là tôi? Là tôi cái gì?
“Là cậu.” Dương Gia Lợi lại nói một lần nữa, lần này tôi có thể nghe thấy giọng cô ấy tràn đầy hồi ức và hoài niệm, nhưng lại giống như âm ỉ trong lò quá lâu nên có mùi cháy khét.
“Bức thư đó là gửi cho cậu.”
Tôi vẫn ôm chặt Dương Gia Lợi, muốn ôm chặt hơn nữa, nhưng điều này đã tiêu hao hết sức lực của tôi: “Là tôi à. Tôi biết là tôi mà.” Tôi dở khóc dở cười, tôi biết làm sao có thể có người cướp Dương Gia Lợi khỏi tay tôi khi còn là bạn học chứ? Tôi có thể chiếm gần 12 giờ của cô ấy, làm sao cô ấy có thể thích người khác sau lưng tôi được?
Quả nhiên là tôi! Là tôi, là tôi, là tôi…
“Nếu tôi sắp phải đi, còn có điều gì đáng để tôi phải biết nữa không?” Tôi vẫn ôm cô ấy không buông. Dương Gia Lợi bất đắc dĩ vỗ vai tôi như muốn an ủi, nhưng lại im lặng hồi lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy không còn sau đó nữa: “Tôi không thích nữ giới.”
Cuối cùng tôi cũng buông cô ra, để cô ấy lùi lại, cũng khiến cho gương mặt kia trở nên mơ hồ sau một cái vẫy tay.
“Đúng vậy, cậu không phải người đồng tính.” Tôi dở khóc dở cười nói, đúng vậy, Dương Gia Lợi như vậy chẳng qua là do tôi ở bên, do sự bồng bột tuổi dậy thì, do hiểu lầm, do…
“Phải, tôi không phải người đồng tính.” Dương Gia Lợi lùi lại, rồi đột nhiên tiến lên ôm lấy mặt tôi, hôn lên trán tôi, dịu dàng và buồn bã.
Nước mắt của cô ấy khiến má tôi bỏng rát.
Tôi bỗng cảm thấy sự đau buồn lấn át cảm xúc chia xa, càng đau buồn thì nước mắt càng rơi nhiều hơn. Tôi không nên biết điều này, còn Dương Gia Lợi cũng không nên rơi lệ vì điều đó.
Làm sao cô ấy có thể khóc được? Sao tôi có thể khiến cô ấy khóc chứ?
Tôi ôm lấy Dương Gia Lợi, hôn lên lông mày của cô ấy, hôn lên đường cong xinh đẹp trên quai hàm của cô ấy, làn da mịn màng như sứ là báu vật quý giá nhất trên đời.
Tôi không biết bằng cách nào mà chúng tôi trở lại phòng, nhưng khi tôi đẩy Dương Gia Lợi lên giường, cô ấy che mắt mình lại, tôi thì thầm vào tai cô ấy: “Cậu không phải les, chỉ có tôi mới là les. Tất cả là tại tôi, là tại tôi.”
“Cậu không phải là les.”