Dương Gia Lợi thở hổn hển, hơi thở của cô ấy lướt qua vành tai như đang trêu chọc, thật quyến rũ biết bao. Tôi hôn cô ấy, hôn từ trên xuống dưới, cô ấy phì cười không nhịn được chà sát đùi xuống giường.
Dương Gia Lợi! Đây là Dương Gia Lợi, tôi không kìm được lại hôn cô ấy, ôm lấy mặt cô ấy, vén tóc cô ấy ra, mái tóc xõa càng làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy.
Một Dương Gia Lợi luôn tao nhã và nghiêm túc, một Dương Gia Lợi luôn cẩn thận, vậy mà lại kêu như một chú mèo con khi động tình, thật gợi cảm, vô cùng gợi cảm.
Cô ấy với tay muốn lấy chăn, nhưng đã bị tôi ngăn lại.
“Đừng cử động.” Tôi nhổm dậy đẩy chăn sang một bên, quần áo của Dương Gia Lợi đã bị tôi cởi một nửa, chiếc váy thật sự rất đẹp và tiện dụng.
Cô ấy mở mắt liếc tôi một cái, rồi mím môi quay đầu sang chỗ khác, không nhìn tôi nữa.
Cô ấy thậm chí không thể nhìn vào mắt tôi.
Tôi lại cúi xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cô ấy, như vậy cô ấy có nhìn tôi hay không cũng không quan trọng.
Cho dù cô ấy đang nghĩ gì, cho dù tại sao cô ấy không thể nhìn thẳng vào tôi.
Mặc dù tôi còn vụng về, nhưng những tiếng rên rỉ nông sâu của Dương Gia Lợi đã tiếp tục cổ vũ tôi.
Cô ấy yêu tôi chứ?
Tôi nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó, bèn thò tay vào người cô ấy, cơ thể cô ấy nhanh chóng cứng lại. Tôi dán sát vào người cô ấy, cô ấy lấy tay che đi tiếng nức nở.
Nếu như ngày đó tôi dũng cảm hơn, nếu như ngày đó tôi có dũng khí tỏ tình với cô ấy, nói cho cô ấy biết rằng tôi thích cô ấy nhiều như thế nào, nói cho cô ấy biết…
Tôi gỡ tay Dương Gia Lợi ra, mắt cô ấy đỏ hoe, mũi đỏ hồng, môi hơi hé mở, tôi hôn lên mũi, hôn lên môi của cô ấy, há miệng cắn nhẹ vào cằm cô ấy. Dương Gia Lợi của tôi, Dương Gia Lợi của tôi.
Cô ấy… có thể là của tôi.
Cô ấy có thể là của tôi.
Của tôi.
Tôi không có kinh nghiệm, cho nên sau khi Dương Gia Lợi lên đỉnh, tôi chậm rãi nằm nghiêng bên cạnh cô ấy, tay rụt rè đặt nhẹ lên eo cô ấy, rất sợ cô ấy sẽ hất tay tôi ra.
Tôi nghĩ rằng mình nên nói điều gì đó.
“Ring ring ring…”
Cả hai chúng tôi đồng thời cứng đờ người. Dương Gia Lợi vội vàng ngồi dậy, tay tôi lại đặt xuống giường, chúng tôi có thể cảm nhận được vẻ hoảng sợ trên mặt nhau.
“Chỉ là một cú điện thoại thôi mà.” Tôi nói, cố giữ giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: “Chẳng qua là điện thoại của cậu đổ chuông thôi.”
Không ai đến, không ai phát hiện không ai biết chuyện của chúng tôi.
Điện thoại trong phòng khách vẫn reo inh ỏi, Dương Gia Lợi túm lấy chăn che trước ngực, tôi nắm lấy cổ tay cô ấy: “Để tôi đi lấy cho cậu!”
Sau đó không đợi cô ấy trả lời, tôi liền xuống giường đi thẳng ra ngoài.
Túi của Dương Gia Lợi vẫn để ở cửa, tôi cúi xuống nhặt lên mang vào phòng.
Khi Dương Gia Lợi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tôi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình: Lưu Chí Minh.
Dương Gia Lợi ôm chăn chặt hơn, hơi đưa lưng về phía tôi, và bắt máy.
“A lô?” Dương Gia Lợi kéo chăn lên vai: “Bị cảm sao? Em không bị cảm, ừ… Chắc là hơi sổ mũi.”
Lẽ ra tôi nên rời đi, nhưng hai chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn, không thể rút ra được.
“Ồ, không có gì, ừ…”
“Chuyến bay ngày mai? Được, em sẽ đi đón anh…”
“Ở nhà à?… Không, không có gì bất tiện hết.”
“Được. Vâng, Tiểu Kim sống ở đây.”
“Vâng, em biết rồi, tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Được, tạm biệt.”