Dương Gia Lợi lặng lẽ cúp máy. Tôi cảm nhận được là cô ấy hít một hơi thật sâu rồi mới quay người lại, hình như cô ấy hơi kinh ngạc khi thấy tôi vẫn đứng đó, ánh mắt không còn mơ màng như trước, sắc mặt cũng trở nên lãnh đạm: “Cậu có thể đi ra ngoài trước được không?”
“Tại sao?” Tôi nhìn cô ấy, rõ ràng là Dương Gia Lợi ở gần tôi như vậy, nhưng tôi thậm chí không dám đưa tay ra.
“Không có lí do gì hết.” Cô ấy vén chăn đứng dậy, tôi vươn tay muốn đỡ cô ấy, nhưng cô ấy dứt khoát hất tay tôi ra, đanh giọng nói: “Bởi vì ngày hôm nay đã kết thúc rồi!”
Hôm nay đã kết thúc rồi.
Tôi cảm thấy đau đớn, cảm giác đó giống như một thứ hạnh phúc sáo rỗng sụp đổ chỉ bằng một nút bấm, còn đau đớn hơn cả niềm hạnh phúc mà bản thân chưa bao giờ có được.
Tôi hít một hơi thật sâu, xoay người, chậm rãi bước ra cửa.
“Đợi đã!”
Tôi vội quay người, mong chờ Dương Gia Lợi giữ tôi lại, có lẽ cô ấy không dứt khoát, vô tình như vậy. Cô ấy vẫn quan tâm đến tôi.
“Mấy ngày nay… cậu xem…” Cô ấy không nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cậu xem, tôi sẽ giúp cậu đặt một nhà trọ ở Nghi Lan.”
“Cái gì?” Tôi hoàn toàn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hai ngày này cậu ở chỗ đây không tiện.”
“Bởi vì Lưu Chí Minh à?”
Dương Gia Lợi ngầm thừa nhận.
“Cậu sợ anh ta nhìn thấy gì sao?” Miệng tôi đắng chát, giống như đột nhiên đứng trên sân khấu của một vở kịch hoang đường, là nhân vật bị mọi người ném đá, nhưng lại muốn cười thật to.
“Không, giữa chúng ta không có gì cả.” Dương Gia Lợi lớn giọng trả lời.
Tôi trách mình nói linh tinh, bèn đi tới kéo chăn của cô ấy, nhìn nửa người trần như nhộng của cô ấy: “Cái gì gọi là không có gì? Hóa ra, người lớn các cậu chơi lớn vậy sao?”
“Đó là chuyện của chúng tôi, không phải chuyện của cậu.” Cô ấy lạnh lùng nói, “Kim Tâm Nghi, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Dương Gia Lợi kéo chăn lại: “Chính cậu cũng đã nói chỉ cần một ngày như vậy.”
“Tôi đã tuân theo quy tắc trò chơi của cậu, mong cậu cũng tuân theo quy tắc trò chơi.”
Quy tắc trò chơi. Tôi nhìn Dương Gia Lợi, cô ấy đi đến tủ quần áo, chuẩn bị mặc quần áo vào.
Tôi rất muốn hỏi cô ấy rằng chẳng lẽ cô ấy không yêu tôi sao? Nếu cô ấy không yêu tôi thì tại sao cô ấy lại để cho tôi ôm cô ấy như thế? Nếu cô ấy không yêu tôi, tại sao lại phải đối xử với tôi như thế? Cô ấy không biết rằng điều này làm tôi khó chịu biết bao ư?
Hoặc có lẽ đây là lý do tại sao cô ấy không nhìn vào mắt tôi trong suốt quá trình đó.
Tôi không còn gì để nói, tôi cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, lạnh bởi vì sự tàn nhẫn của Dương Gia Lợi, nóng bởi sự tức giận của cô ấy đối với tôi. Tôi bước ra khỏi phòng cô ấy, cô ấy liền đóng cửa lại sau lưng tôi, gửi cho tôi một cơn gió như lời từ biệt.
Tôi nên đi đâu bây giờ?
Tôi trở về phòng của mình thu dọn hành lý, Lưu Chí Minh sẽ ở lại bao lâu? Chỉ cần anh ta ở lại đây một ngày thì tôi sẽ không thể ở lại nơi này, đúng không? Tôi nên đi đâu bây giờ?
Tôi thẫn thờ xếp đồ đạc vào vali rồi bước ra khỏi cửa, đợi thêm một lúc rồi mới mới đi, nhưng Dương Gia Lợi không xuất hiện, cô ấy cũng không ra tiễn tôi.
Tôi nhìn về phía ngôi nhà của Dương Gia Lợi, giống như lật một bức ảnh chụp từ rất lâu trong cuốn sách lịch sử, cuối cùng cũng cảm thấy “bất lực” vì không biết câu chuyện sẽ kết thúc theo hướng nào.
Ngôi nhà của Dương Gia Lợi giống như một không gian trong bức ảnh, cửa đã đóng chặt, và tôi không thể vào được.
Tôi có hối hận không? Khi tôi nhắm mắt lại, những gì hiện lên trong đầu là hơi thở hổn hển xinh đẹp của cô ấy và cảm giác nóng bỏng khi ôm cô ấy, tôi có hối hận không? Tôi có hối hận không?
Tôi không biết, tôi thực sự không biết.