Tôi chạy xe qua các con phố của thị trấn Ngũ Phúc, hoàng hôn có màu của lòng đỏ trứng gà.
Trong các ngõ hẻm không có nhiều người, tôi giống như người cuối cùng còn lại sau ngày tận thế của trái đất.
Tôi bất giác chạy xe tới ngôi chùa nhỏ và dừng lại ở chân bậc đá dài, những bậc đá siêu dốc không biết có mộ đạo hay không. Dương Gia Lợi đã từng dẫn tôi bước lên bậc, nắm tay nhau đi hết bậc đá này.
Tôi đỗ xe, ngẩng đầu nhìn lên và hình dung mình sẽ phải tự mình tập đi cả quãng đường.
Tôi cúi đầu, dõi theo từng bước chân, nhìn về phía trước, không dám ngoảnh lại, không biết từ khi nào tôi đã bước lên bậc đá cuối cùng, mang theo một túi hành lý lớn, giống như lúc bấy giờ dũng khí mới hiện thân, tôi thở hổn hển, rồi nhìn xuống chân núi, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Buổi tối, trong chùa cũng sẽ thắp đèn, một vài người dân vẫn tụ tập dưới mái hiên, trò chuyện với nhau trong buổi tối mùa hè mát mẻ.
Tôi đi bộ đến chỗ cỏ roi ngựa Đài Loan, ở đây không có ai khác. Ở trên cao, tôi không khỏi tự hỏi ngôi nhà của Dương Gia Lợi nằm ở hướng nào? Bây giờ cô ấy đang làm gì? Liệu có đang nghĩ tới tôi không?
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng tôi ngày hôm đó.
“Vương Chân Y quá nóng bỏng, tôi nghĩ rằng cô ấy không phù hợp với cậu.”
“Dương Gia Lợi, cậu không hài lòng với bất cứ ai cả, vậy cậu có cảm thấy cậu hợp với tôi không?”
Khuôn mặt Dương Gia Lợi dưới ánh mặt trời trở nên xa xăm, như thể một tấm màn nhung đột ngột được kéo lên, cô ấy mỉm cười lịch sự. Chỉ khi hình ảnh được đóng băng mới cảm nhận được sự căng thẳng.
Tôi chợt hiểu ra vẻ mặt nên có đằng sau tấm vải nhung.
Bồn hoa bằng xi măng dưới gốc cây lớn, đất đóng rắn, xù xì và khô ráp, nếu đặt tay lên vẽ sẽ bị xước.
Kim Tâm Nghi, đừng nghĩ đến nó nữa, đừng nghĩ về những điều bản thân không nên nghĩ tới nữa.
“Kim Tâm Nghi? Cô ở chỗ này làm gì!”
Tôi quay lại thì thấy Diệp Trọng Tân đang giẫm trên đôi guốc gỗ xấu xí đi về phía mình, vẻ mặt bối rối.
“Không có gì……”
“Mang theo cái túi lớn như vậy làm cái quái gì thế?” Diệp Trọng Tân nhìn cái túi lớn dưới chân tôi: “Cô bị Thị trưởng đuổi ra ngoài à?”
“Chết tiệt! Cái gì gọi là đuổi ra ngoài! Có khách ở nhà Thị trưởng, nên tôi ra ngoài để tránh họ thôi.”
“Vậy cô định ở đâu?”
Diệp Trọng Tân hỏi quá nhanh, tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì Diệp Trọng Tân đã nhận ra là tôi không có nơi nào để về qua vẻ mặt của tôi.
“Đồ ngốc!” Ánh mắt anh ta nhìn tôi hoàn toàn phù hợp với những gì anh ta nói.
“Đi đến nhà tôi đi!”
“Cái gì?” Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của tôi quá sợ hãi, anh ta liền mắng: “Tôi ở nhà bà ngoại! Đi thôi!”
“Đi thôi! Đồ ngốc!” Anh ta cúi xuống xách hành lý của tôi đi.
“Này, này, này…” Tôi vội đuổi theo, đúng lúc này, bà của Diệp Trọng Tân cũng từ trong chùa đi ra và nhìn thấy tôi.
“Là Tiểu Kim à!”
Nhìn thấy bà ngoại mình, Diệp Trọng Tân lập tức mách lẻo như thể học sinh tiểu học: “Bà ơi, cô ấy bị Thị trưởng đuổi ra ngoài!”
“Anh nói vớ vẩn gì đấy?” Tôi đánh vào vai của Diệp Trọng Tân một phát, anh ta rụt vai lại và định mắng tôi, nhưng lại bị bà ngoại mình lườm một cái, nên không dám nói nữa mà chỉ bĩu môi.
“Ồ! Hôm nay để Tiểu Kim đến nhà chúng ta làm khách đi!” Bà mỉm cười nắm lấy tay tôi: “Tiểu Kim thích ăn gì? Đã lâu không có người tới thăm chúng tôi. Chúng ta phải cùng nhau ăn một bữa thật ngon mới được”