Sau bữa tối, tôi đợi bà về phòng nghỉ ngơi, rồi mới ngồi trên chiếc ghế đẩu trước sân nhà Diệp Trọng Tân, ngẩn ngơ ngắm trăng.
Đây là một bữa tôi rất ấm áp, khiến tôi cảm thấy mình như được tiếp thêm năng lượng.
“Á!” Đột nhiên bị một thứ gì đó lạnh thấu tim áp vào mặt, tôi sợ hãi hét lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngã nhào từ trên ghế đẩu xuống đất.
Tôi lấy lại thăng bằng, Diệp Trọng Tân định đặt lon bia lạnh lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, nhưng lại nhìn tôi rồi ném lon bia ném vào trong tay tôi.
“Kim Tâm Nghi, gần đây cô bị trúng tà à?”
“Anh đang nói cái gì thế?” Tôi vẫn còn tức giận về việc anh ta cố ý dọa tôi, nên không muốn nói chuyện với người đàn ông này. Tôi đặt lon bia xuống đất, không định uống.
“Cô làm sao vậy?” Diệp Trọng Tân ngồi xuống một cái ghế đẩu khác, dễ dàng mở nắp lon bia: “Lúc cô mới đến đây cũng là dáng vẻ này.”
Tôi khom người, áp hai tay vào lon bia lạnh ngắt, cảm nhận những giọt nước lạnh đang lăn vào giữa kẽ ngón tay mình.
“Không phải trông cô vẫn luôn kiêu ngạo sao? Bây giờ cô đang làm gì vậy? Chẳng phải kế hoạch của chúng ta đang làm rất tốt sao?”
“Có một câu lạc bộ ở trường trung học định đến đây chơi! Nhưng cô đang làm gì vậy?”
Tôi nhìn Diệp Trọng Tân, anh ta uống một ngụm lớn, trông có vẻ rất tức giận xen lẫn lo lắng đó. Tôi đột nhiên bật khóc.
“Này này này! Sao lại khóc! Này! Đừng khóc mà!”
“Mẹ kiếp, tôi có mắng cô đâu! Cô khóc cái gì!”
“Đừng khóc nữa!”
Diệp Trọng Tân giật lấy lon bia tôi đặt xuống đất, như thể nó là thứ khiến tôi khóc.
“Cô khóc cái gì!”
Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt, Diệp Trọng Tân lại nhìn tôi, mở một lon bia mới, rồi trầm giọng nói: “Đến thị trấn Ngũ Phúc, cô không vui sao?”
“Tôi…”
“Nếu tôi rời khỏi thị trấn Ngũ Phúc, anh sẽ nhớ tôi chứ?”
“Cô phải đi à?” Anh ta bóp chặt lon bia trong tay, khiến bia trong lon phụt lên một đoạn ngắn mới rơi xuống đất. Anh ta mở to hai mắt đầy kinh ngạc và đứng lên, một bóng người liền bao phủ lấy tôi: “Tại sao?”
Tôi nhìn anh ta, chợt cảm thấy có lỗi với người đàn ông này. Tôi thật có lỗi với anh ta. Anh ta quan tâm đến thị trấn Ngũ Phúc nhiều như vậy, thậm chí còn dành 100% sự quan tâm của mình cho mọi thứ liên quan đến thị trấn này.
“Tôi có chút bất đồng với Thị trưởng Dương.”
“Hai người các cô?” Diệp Trọng Tân lại lần nữa ngồi phịch xuống ghế, cau mày, vẻ mặt ưu sầu và phiền não: “Hai người làm sao vậy? Cãi nhau à?”
“Ừ.”
“Sao lại cãi nhau!”
“Anh không hiểu đâu!” Tôi đứng dậy, lấy hai tay lau đi nước mắt: “Tôi về phòng đây!”
“Này!”
“Cái gì!” Tôi quay người lại.
Diệp Trọng Tân nghiêng người nhặt lon bia dưới đất lên: “Tôi sẽ…”
“Cái gì?”
“Đồ ngốc.” Kết quả là anh ta trở về phòng còn nhanh hơn tôi, sau đó đóng sầm cửa lại trước mặt tôi.