“Anh ta không phải là thế giới bình yên của tôi.” Sau đó Dương Gia Lợi mạnh mẽ nhấn tắt điện thoại bíp một tiếng như thể muốn chứng minh điều mình nói, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Lúc này trong bãi đậu xe ngầm không có ai. Cả hai chúng tôi đều không nói chuyện.
Cô ấy đột nhiên đưa tay ra, tôi nhìn tay mình bị cô ấy áp vào lưng ghế, hơi thở của cô ấy phả lên đỉnh đầu tôi, làm rối tung tóc mái của tôi.
Cô ấy nhẹ nhàng cúi xuống, sáp lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
“Đừng cố ý chọc giận tôi.” Cô ấy khàn giọng nói nhỏ, như thể chỉ cần dùng sức một chút là sẽ chọc thủng thứ gì đó.
Thế giới im lặng đến mức tôi chỉ nghe thấy nhịp tim của chính mình, nụ hôn của cô ấy vừa cẩn thận lại vừa ngang ngược.
Dương Gia Lợi không dừng lại lâu, sau đó trở lại ghế ngồi, khởi động xe.
Chúng tôi im lặng suốt dọc đường, nhưng thỉnh thoảng lại lén nhìn vào mắt nhau, khác với khi chúng tôi đến đây.
Tôi cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Khi chúng tôi trở lại văn phòng, cả hai giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi đã đánh Diệp Trọng Tân vài lần, anh ta không hiểu gì chỉ gào toáng lên.
Sau khi tan làm, tôi vội vã đến quán cà phê của Ôn Phỉ. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
“Tan làm rồi à?”
“Cho tôi ly cà phê với rượu!” Tôi lập tức ngồi bên quầy bar và nói.
“Sao thế?” Tôi nhìn ánh mắt thăm dò của Ôn Phỉ, hơi chột dạ cúi đầu, “À, ừ, chỉ là…”
Vẻ mặt cô ấy như thể đã hiểu ra: “Hai người đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không… Hôm nay tôi và cô ấy ra ngoài làm việc, chỉ có hai chúng tôi…” Tôi nhỏ giọng nói, dù sao hôm qua tôi vừa mới cùng Ôn Phỉ tuyên thệ trở thành “Liên minh vĩnh biệt quá khứ”, nhưng bây giờ tôi đang bị làm sao vậy?
“Ừ, tôi biết, Gay Straight Alliance!”
Tôi ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc vì Ôn Phỉ nắm rõ hành trình của chúng tôi
“Sao cậu biết?”
“Trên mạng có nói về việc này.” Cô ấy nhún vai: “Trên trang web có nói rằng thị trấn Ngũ Phúc mời họ tới làm tuyên truyền về bình đẳng giới tính.”
“Hành động nhanh thật.”
Ôn Phỉ cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi: “Nhưng cũng có rất nhiều người dân trong thị trấn không hài lòng về việc này.”
“Sao cơ?”
“Họ cho rằng điều đó giống như thể thị trấn Ngũ Phúc ủng hộ việc yêu đương đồng tính vậy. Đảng Nông dân cũng lên án hành vi của Thị trưởng Dương là phản bội!”
“Bọn họ suy nghĩ quá nghiêm trọng rồi! Chúng tôi làm việc công khai đàng hoàng! Đương nhiên là người tốt rồi!” Tôi không khỏi tức giận, Ôn Phỉ vỗ vào tay tôi, nhắc nhở tôi điều chỉnh âm lượng.
Tôi nhìn xung quanh, thấy mọi người tan làm bắt đầu tới tụ tập.
“Vậy là sau khi hai người ở riêng với nhau cả buổi chiều, cậu lại rung động?”
Tôi lại trở nên yếu ớt, nằm gục đầu trên quầy bar.
Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ trách mắng tôi, nhưng cô ấy chỉ nhẹ nhàng xoa cánh tay tôi, rồi đặt cà phê xuống trước mặt tôi, khẽ thở dài: “Không sao, tôi cũng luôn như vậy.”
“Ôn Phỉ, tôi thật sự rất vô dụng đúng không?” Tôi ngồi dậy, cầm tách cà phê còn nóng hổi lên, nhìn làn khói bay vào mắt: “Rõ ràng là hôm qua còn thề son sắt, vậy mà hôm nay lại trở nên yếu đuối ngay được!”
Ôn Phỉ cười nói: “Cũng không hẳn.”
“Mau uống cà phê đi! Chờ một lát, tôi sẽ nhờ bạn tôi mang bữa tối cho chúng ta. Cậu muốn gì?”
“Người bạn nhiếp ảnh gia của cậu đã đến để giúp đỡ à?”
“Ừ!” Ôn Phỉ cười cười: “Tôi cũng bớt được phiền toái.”
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mấy người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn nhìn Ôn Phỉ, chợt hiểu ra, còn thở dài một cách quá lố: “Đẹp quá cũng là một sự phiền toái đấy!”
Cô ấy đưa tay búng vào trán tôi, tôi kêu lên một tiếng vì đau.
“Còn muốn ăn cơm nữa không hả?”