“Tan làm thôi!”
“Được.”
Tôi và Diệp Trọng Tân vẫy tay lần nữa, rồi quay đầu nhìn về phía văn phòng của Dương Gia Lợi. Đúng lúc này, cô ấy cũng mở cửa văn phòng ra, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau khoảng một phút, sau đó cả hai đều lặng lẽ đưa mắt nhìn theo hai hướng khác nhau.
Chúng tôi cứ như vậy, một sự im lặng mơ hồ trôi qua vài ngày, ngoại trừ giao tiếp bằng mắt ra thì việc gì cũng đều giữ khoảng cách.
Song càng kiềm chế bản thân thì cơn đau càng trở nên mạnh mẽ hơn. Vừa chạm mắt đã thấy nóng bỏng như ở trên giường.
“Có người tìm cậu đấy.”
“Cái gì?” Khi bình tĩnh lại, tôi đã ngồi xuống trước quán cà phê của Ôn Phỉ. Cô ấy vỗ tay tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Người ta đã chờ cậu một lúc lâu rồi đây.”
“Tiểu Kim.”
Tôi vội quay người lại, lập tức cười nói: “Ha ha… Lưu Chí Minh! Đã lâu không gặp! Anh thật sự chẳng thay đổi chút nào!”
Đúng vậy, Lưu Chí Minh mỉm cười với tôi, vẫn là nụ cười tươi tắn của anh chàng trai đẹp. Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi và quay về phía Ôn Phỉ gọi một tách cà phê.
Trông anh ta cường tráng hơn, cả người trở nên chín chắn hơn rất nhiều, giống như một thanh niên thành đạt quyền cao chức trọng vậy.
Tôi nghĩ rằng tôi đã cố tình nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng thể hiện rằng mình không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Tôi đã không can thiệp vào chuyện gì, cũng không lấy đi bất cứ điều gì.
“Đã lâu không gặp.” Lưu Chí Minh lại thở dài.
Tôi mỉm cười, giả vờ bình tĩnh cầm cốc cà phê lên. Ôn Phỉ lo lắng nhìn tôi.
“Lần này anh định ở lại bao lâu?”
Lưu Chí Minh nghiêng đầu, hơi bối rối nói: Còn phải đợi giải quyết xong chuyện này đã.”
“Giải quyết chuyện gì?” Tôi đột nhiên linh cảm có điều gì đó không đúng, tim đập dồn dập không kiểm soát được, dường như muốn phá vỡ kết giới.
Anh ta quay sang một bên, tôi để ý thấy anh ta đang cầm một chiếc túi đựng máy tính xách tay. Lưu Chí Minh lấy ra một chiếc túi A4, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi đẩy nó về phía tôi.
“Đây là cái gì?” Tôi cúi đầu nhìn bao bì giấy dầu, bên ngoài không có chút manh mối nào, nên không đưa tay ra cầm.
Lưu Chí Minh mím môi: “Giấy điều chuyển công tác.”
“Giấy điều chuyển công tác? Của tôi sao?”
“Ừ.”
Anh ta gật đầu: “Viện bảo tàng Lan Dương, Gia Lợi nói với tôi rằng cô vẫn luôn muốn làm việc trong bảo tàng.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm phong bì lên và mở ra, bên trong là giấy điều chuyển công tác mà tôi đã đưa cho Dương Gia Lợi, đã có sẵn chữ ký của tôi.
“Đã được duyệt, quản lý ở đó cũng biết cô và rất vui khi cô đồng ý tới nơi đó. Hy vọng cô có thể tới đó nhận công tác sớm một chút.”
“Tại sao?” Tôi cố gắng không tỏ ra gay gắt.
Lưu Chí Minh cầm cốc cà phê trên bàn, khẽ thở dài: “Không thể tiếp tục hợp tác với Gay Straight Alliance.”
“Cái gì?”
“Tôi hiểu rằng cô có rất nhiều ý tưởng, Gia Lợi cũng dựa vào cô để giúp thị trấn Ngũ Phúc đưa ra các ý tưởng, nhưng dù sao, cô cũng không phải là đảng viên, có rất nhiều chính sách của đảng mà cô không hiểu được.” Lưu Chí Minh nghiêm túc nói: “Vì vậy, kế hoạch của cô đến bước này thật sự tồi tệ.”
“Làm sao chúng ta có thể dính dáng đến đồng tính được?”
“Lần này cô làm không tốt, chúng tôi đành phải… Thuyên chuyển cô.”
“Anh đang đùa đấy à?” Tôi mở to mắt: “Từ khi nào tôi đã trở thành người đứng đầu trong chuyện này?”
Lưu Chí Minh nhún vai, môi mím chặt như thể không muốn nói thêm: “Xin lỗi, tôi chỉ truyền đạt lại thôi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi thật sâu: “Đây có phải là ý của Dương Gia Lợi không?”
Anh ta gật đầu ngầm thừa nhận.
Tôi cất chiếc phong bì bên tay phải đi: “Ra vậy.”
Thấy tôi không có ý định tiếp tục nói chuyện, Lưu Chí Minh cầm cốc cà phê lên, nói với Ôn Phỉ: “Tôi có thể mang đi được không?”
Ôn Phỉ nhanh chóng giúp anh ta rót cà phê vào cốc mang đi, trước khi rời đi anh ta dừng lại bên cạnh tôi: “Rất vui được gặp cô, Tiểu Kim.”