Sáng sớm hôm sau, tôi đến văn phòng thu dọn đồ đạc. Tôi thu dọn đồ đạc rất chậm, nhìn thấy cửa văn phòng của Dương Gia Lợi đóng kín, bên ngoài không có xe của cô ấy.
Cô ấy vẫn chưa đến.
Cô ấy cố ý không tới sao? Cô ấy cũng không có cách nào đối mặt với tôi, đúng không?
Cô ấy thực sự sẽ để tôi đi như thế này sao?
Dương Gia Lợi… Cô ấy thật sự muốn để tôi đi như thế này ư? Thật sự phải đối với tôi như vậy sao?
“Cô đang làm gì vậy?” Diệp Trọng Tân bỗng nhiên xuất hiện khiến tôi giật mình, không cần thận làm rơi tài liệu khắp sàn: “Này! Kim Tâm Nghi! Cô có biết tại sao Thị trưởng yêu cầu mọi người đến họp đột xuất không?”
Tôi lắc đầu, ngồi xổm xuống nhặt đống tài liệu vương vãi: “Tôi không biết.”
“Cô đang làm gì thế?”
“Tôi, tôi đi đây.” Tôi mấp máy môi, từng lời nói ra đều khiến tôi không kiềm chế được cảm xúc: “Tôi bị thuyên chuyển công tác rồi.”
“Cái gì! Cô nói rõ ràng xem nào? Chuyển công tác cái gì?”
Thái độ quan tâm của Diệp Trọng Tân khiến tôi không nhịn được, cúi đầu rơi nước mắt.
“Mẹ kiếp! Cô đừng khóc! Khóc cái quái gì chứ! Nói chuyện đi!”
“Tại sao cô lại phải đi? Ai bảo cô phải chuyển đi?”
“Đây là quyết định của Thị trưởng, cần phải có người chịu trách nhiệm về chuyện này.” Lưu Chí Minh xuất hiện ở cửa, Diệp Trọng Tân lườm anh ta: “Mẹ kiếp, anh là ai? Đây là khu vực văn phòng của chúng tôi, văn phòng thị trấn, mời anh đi sang phòng bên cạnh!”
“Tôi là đại diện của đội ngũ Thị trưởng, là thành viên của Đảng Nông dân.” Lưu Chí Minh không hề giận, nói năng rành mạch, không mang theo cảm xúc: “Lần này tôi muốn nói rõ ràng với mọi người, việc hợp tác với Gay Straight Alliance là không đúng.”
“Chúng tôi sẽ có một cuộc họp để thảo luận về chính sách tiếp theo cho những lời giải thích với bên ngoài.”
“Chuyên viên Diệp, xin mời đi đến phòng họp.” Sau khi nói xong, anh ta trực liền vào phòng họp.
“Tôi không biết anh! Thị trưởng Dương đâu? Tôi muốn gặp Thị trưởng Dương!”
Tôi đứng dậy, giữ lấy Diệp Trọng Tân, và lắc đầu với anh ta: “Diệp Trọng Tân!”
“Anh ta là ai? Cái quái gì vậy! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
“Anh ta là chồng chưa cưới của Thị trưởng.”
“Mẹ kiếp, chồng chưa cưới thì sao? Đây là thị trấn Ngũ Phúc! Ở đây không có chỗ của anh ta!”
“Cô! Cô thế này là sao! Chết tiệt, cô không phải Kim Tâm Nghi! Kim Tâm Nghi khóc sướt mướt mà như vậy à? Mẹ kiếp, cô đối đầu với anh ta hả?”
“Tại sao cô lại sợ anh ta như vậy?”
“Cô có lỗi với anh ta sao? Đệch, đừng kéo tôi!”
“Kim Tâm Nghi! Cô đúng là đồ nhát gan!”
Diệp Trọng Tân vô cùng tức giận, tôi chỉ biết túm chặt chặt quần áo của anh ta, và không ngừng rơi nước mắt.
Cửa phòng họp đóng lại, tôi quay người thu dọn đồ đạc, lau nước mắt rồi quay sang nhìn Diệp Trọng Tân, người luôn ủng hộ mình, ít nhất tôi muốn để lại cho anh ta một nụ cười thật cười.
“Diệp Trọng Tân, tôi rất vui vì đã đến đây.”
“Tôi cũng rất vui được gặp cô.”
Về đến nhà, tôi đậu xe trước khi quán cà phê mở. Tôi ngồi trong xe ngước nhìn trời xanh mây trắng, có cảm giác rất trống rỗng, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
“Kim Tâm Nghi.”
Tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói, đó là Vương Chân Y. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean, tóc buộc cao sau gáy, khoanh tay đứng trên đường nhìn tôi.
Tôi lại khóc nức nở.
“Nhìn xem cậu đã biến bản thân mình thành cái dạng gì rồi.”
Vương Chân Y thở dài xán lại gần, nhẹ nhàng khoác vai tôi, ôm tôi vào lòng.
Dựa vào lồng ngực ấm áp của cô ấy, mùi dầu gội đầu quen thuộc của cô ấy thật quen thuộc, tôi nghĩ mình đã bật khóc.
Không biết bản thân đã khóc được bao lâu, Vương Chân Y dẫn tôi trở lại phòng dành cho khách trên tầng hai.
Ôn Phỉ đã pha một bình cà phê và đang đợi chúng tôi.
“Bây giờ cậu định làm gì?” Vương Chân Y rót cho mình một tách cà phê, ngồi bắt tréo chân ngồi trên sô pha.
“Tôi không biết… Tôi…”
“Tinh tinh…” Điện thoại vang lên, tôi run rẩy lấy điện thoải từ trong túi ra, chẳng lẽ là Dương Gia Lợi sao?
Tôi nhìn Vương Chân Y và Ôn Phỉ, cả hai đều nhìn tôi với vẻ im lặng dò xét, họ cương quyết muốn tôi nghe điện thoại trước mặt họ.
“A lô?” Đó là một cuộc gọi xa lạ, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch. Có lẽ Dương Gia Lợi không tiện dùng điện thoại của cô ấy gọi cho tôi, nên…
“Cô Kim Tâm Nghi, tôi là Sasha đây.”